Vì nàng không phải nữ chính, không phải ánh trăng trắng thuần, mà là một nhân vật pháo hôi! Là một pháo hôi chuyên “giả vờ sống sót”, Giang Nguyệt Điệp có kế hoạch nghề nghiệp rất rõ ràng. Ngay từ khi quyết định làm nhiệm vụ, nàng đã xác định thái độ khi tiếp xúc với nam nữ chính, đó là tuân thủ “ba không nguyên tắc”: Không phá hoại, không gây phiền, không giành vai. Ngoài những tình tiết bắt buộc, nàng sẽ an phận làm một con cá mặn trôi theo dòng cốt truyện, tốt nhất là không xuất hiện trong chuyện tình lãng mạn của nam nữ chính. Những việc hào hùng khí phách thì cứ để nam nữ chính lo! Còn nàng là pháo hôi, pháo hôi thì phải có dáng vẻ ngây thơ, nông cạn của pháo hôi chứ!
Ôn Liễm Cố khựng lại: “Cô nương thật sự nghĩ vậy sao?”
Giang Nguyệt Điệp gật đầu như giã tỏi: “Ừ ừ ừ.”
Ôn Liễm Cố: “…”
Rõ ràng đã nhận được câu trả lời đúng ý, nhưng Ôn Liễm Cố lại không hẳn cảm thấy vui.
Thực ra, sự từ chối của Giang Nguyệt Điệp cũng không hoàn toàn là qua loa. Chủ yếu là vì… nàng có nhận thức rất rõ ràng về bản thân.
Bảo một người tay chân vụng về như nàng dùng kiếm? Ném một quả trứng rạn vỏ vào người yêu quái Tọa Ngư, ruồi còn đậu chính xác hơn nàng. Lỡ đâm trúng yêu quái thì không sao, nhưng nếu làm xước đôi tay xinh đẹp của nàng, biết tìm ai để đòi công lý?
Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát của Giang Nguyệt Điệp, nụ cười của Ôn Liễm Cố trở nên kỳ lạ, vừa như vui vẻ, lại vừa như… tiếc nuối.
Đúng vậy, lúc này y dường như đã hiểu thế nào là “tiếc nuối”.
Giang Nguyệt Điệp không biết rằng, trong thế giới kỳ ảo đầy yêu ma này, “kiếm” là công cụ phổ biến nhất của các cao nhân. Ngay cả mấy đứa trẻ con ngoài phố cũng có thể múa vài chiêu.
Ôn Liễm Cố khi còn nhỏ cũng từng muốn học kiếm.
Kiếm như quân tử, quân tử như gió. Đoan chính, thanh cao, quang minh lỗi lạc.
Nhưng thứ mà ai cũng có thể học, lại không phải thứ y có thể dễ dàng chạm tới. Những thiếu niên cùng tuổi cho rằng một kẻ xuất thân thấp hèn như y không xứng học kiếm pháp của nhà họ Sở, nên vừa cười đùa vừa dùng chân giẫm nát cổ tay cầm kiếm của y, rồi từng ngón tay cầm chuôi kiếm cũng bị đập gãy.
Ôn Liễm Cố nghĩ, lúc đó chắc là rất đau, nên mới khắc sâu trong lòng đến tận bây giờ. Giờ nhớ lại, y không còn cảm xúc gì, nhưng có một điều y vẫn tin: Họ nói y không xứng dùng kiếm, thật ra cũng không sai.
Kiếm như quân tử, quân tử như gió. Với tính cách như y, nếu dùng kiếm thì đúng là uổng phí.
Nhưng cũng chính vì vậy, dù bản thân không thích dùng kiếm, Ôn Liễm Cố cũng không thích nhìn người khác dùng kiếm.
“Thật đáng tiếc,” y nghĩ, “Nữ nhân loại này lại không dùng kiếm.”
Giang Nguyệt Điệp đang cố nhịn để không phá vỡ bầu không khí, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi.
“…Hơn nữa, như vậy chẳng phải cũng không tốt cho kiếm của huynh sao?”
Ôn Liễm Cố khẽ nhíu mày, bỗng có một linh cảm kỳ lạ.
“Dùng kiếm để chọc vào mấy cái mụn mủ trên người yêu quái Tọa Ngư…” Giang Nguyệt Điệp ngập ngừng, “Chẳng phải hơi quá đáng với thanh kiếm của huynh sao?”
Người ta vẫn nói kiếm của kiếm khách là ‘vợ’ của họ mà? Sao nam chính lại dùng ‘vợ’ của mình để đi nặn mủ cho yêu quái? Ơ này… chẳng lẽ làm nam chính thì không cần giữ gìn hình tượng?
Nghĩ vậy, ánh mắt của Giang Nguyệt Điệp càng thêm ngưỡng mộ.
Ôn Liễm Cố: “…”
“Quả nhiên không thể mong chờ nàng ta nói ra điều gì bình thường.”
Hứng thú của Ôn Liễm Cố luôn đến nhanh, đi cũng nhanh. Ví dụ như lúc này, y đột nhiên không còn hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện.
Mất hứng, Ôn Liễm Cố thu lại nụ cười, lạnh nhạt liếc nhìn Giang Nguyệt Điệp, rồi bất ngờ ném thanh kiếm trong tay về phía nàng.
Hắn ta thuận tay trái cầm kiếm, mà người thường thì đa phần thuận tay phải, nên khi ném ra không tránh khỏi có chút vụng về, nhất là khi chẳng có ý định chiều theo đối phương. Nhìn Giang Nguyệt Điệp luống cuống nhận lấy thanh hắc kiếm cũ kỹ, khóe môi Ôn Liễm Cố khẽ nhếch lên, tâm trạng bỗng tốt hơn hẳn.
Tâm trạng tốt, Ôn Liễm Cố cũng sẵn lòng mở miệng giải thích.
“Cầm lấy.” Y nói, “Dùng thanh kiếm này có thể điều khiển Tọa Ngư phát sáng.”
Mắt Giang Nguyệt Điệp sáng rỡ, nàng cầm kiếm bằng tay phải, nhẹ nhàng lắc cổ tay, quả nhiên phía trước hiện ra một khối sáng to bằng quả bóng. Dù không lớn, nhưng đủ sáng, tương đương với ánh sáng của mười cây nến hai bên hành lang tụ lại. Cổ tay lắc thêm lần nữa, khối sáng lại lăn về phía trước.
Tọa Ngư phiên bản máy đọc điểm, chỗ nào tối, chiếu chỗ đó.
“Thú vị thật!” Mắt Giang Nguyệt Điệp lại sáng lên, cảm thấy yêu quái Tọa Ngư đúng là cứu tinh của hội người mù ban đêm!
Trong bóng tối, Tọa Ngư khẽ run lên, trong lòng đầy hối hận. “Biết thế này, thà giết quách nữ nhân loại này từ đầu còn hơn. Dù sao thì nữ nhân đâu thiếu, chỉ cần hắn ra lệnh, khối người sẵn sàng dâng lên tận cửa, sao lại để mình rơi vào tình cảnh thảm hại thế này?”
Đang hối hận, Tọa Ngư bỗng thấy lạnh sống lưng. Hắn cứng đờ tại chỗ, ánh mắt chạm phải gương mặt tươi cười của nam nhân kia, lập tức không dám nghĩ thêm gì nữa. Tọa Ngư không giống Giang Nguyệt Điệp, nàng đơn thuần. Là yêu quái, hắn hiểu rất rõ: người nam nhân này không dễ chọc. Sau lớp vỏ ngoài tuấn tú như ánh trăng kia, là một ác quỷ bước ra từ địa ngục.
You cannot copy content of this page
Bình luận