Giữa khung cảnh ồn ào náo loạn, Sầm ma ma đang đứng trong đám đông bèn đưa mắt ra hiệu cho Nhạn Tân. Ngay lập tức, Nhạn Tân liền hiểu ra: Cố Hầu gia đã tới.
Nàng ấy cau mày liếc nhìn đám bà tử đang lăm le chực chờ xung quanh. Nếu lúc này nàng ấy rời đi, e rằng một mình Nhạn Ly sẽ không bảo vệ nổi tiểu thư. Thế nhưng, nếu cứ để Cố Hầu gia vẫn chưa hay biết gì, cứ thế bước vào, thì mọi chuyện cũng sẽ hỏng bét.
Dường như cảm nhận được sự do dự của tỳ nữ, Chu Ngu nhanh chóng đưa ra quyết định, nàng nói: “Nhạn Tân, tỷ lui ra trước đi. Nếu còn ai dám động tay động chân với ta, cứ lập tức báo quan.”
Nghe vậy, sắc mặt của người Chu gia trở nên khó coi đến tột cùng.
Chuyện trong phủ ầm ĩ thì cũng thôi, chứ một khi đã báo quan thì ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
Nhạn Tân vâng lời lui ra. Chu nhị gia cũng vội quát đám bà tử dừng tay, và khi chưa có lệnh của ông ta, không ai dám manh động nữa. Hoàng thị tức đến hoa cả mắt, nhưng cũng đành bất lực.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!”
Chu Ngu ngước mắt nhìn bà ta: “Ta nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Hôm nay, hoặc là ta gả đi, hoặc là không ai được gả hết!”
“Không thể nào!” Hoàng thị gằn giọng: “Hôm nay là ngày đại hôn của đại tỷ ngươi, hôn thư đã trao, đâu phải ngươi nói muốn gả là gả được?”
Đối với chuyện này, Chu Ngu đã sớm sai Nhạn Tân đi điều tra rõ ràng: “E là mấy ngày nay nhị thẩm bận quá nên nhớ nhầm rồi. Theo như ta biết, Mộ gia vẫn chưa hề trao hôn thư.”
Chu Ngu ngừng lại một chút, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt đang tái đi của Hoàng thị, rồi nói tiếp: “Nhị thẩm à, thứ gì cướp được, sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi.”
“Hôm nay ta gả đi, của hồi môn của ta cũng phải mang theo, không thiếu một phân một hào.”
“Đừng hòng!”
Hoàng thị đập bàn quát lớn: “Đúng là hồ đồ! Có tiểu thư nhà ai lại vô lễ, thô bỉ như ng ươi không? Ngươi đừng quên, trên người ngươi vẫn còn một mối hôn sự đấy!”
Cùng lúc đó, Nhạn Tân đã nhanh chóng rời khỏi đám đông để đi chặn Cố Hầu gia, người vừa mới bước vào phủ không lâu.
Vốn dĩ, Cố Hầu gia đã phải vội vàng trở về, vừa về đến kinh thành đã thay y phục rồi tức tốc chạy đến Chu gia. Hắn đoán rằng mình có lẽ đã trễ. Giờ này, có lẽ kiệu hoa đã rước tân nương đi rồi.
Nào ngờ, đội rước dâu vẫn chưa khởi hành. Vừa bước vào cửa, hắn lại thấy bên ngoài chính đường có rất đông người vây quanh. Khi hắn còn đang do dự không biết có nên qua đó xem thử hay không, thì đã thấy một cô nương có dáng người cao ráo, thanh tú đang bước về phía mình.
Hắn đoán rằng đây hẳn là người do Chu gia cử tới, vì vậy bèn dừng bước.
“Nô tỳ là tỳ nữ thân cận của nhị tiểu thư, ra mắt Cố Hầu gia.” Nhạn Tân bước đến trước mặt Cố Hầu gia, khẽ nhún người hành lễ, giọng điệu vừa xa cách lại vừa cung kính.
Cố Hầu gia Cố Thích Xuyên nghe nàng là người hầu bên cạnh Chu Ngu, liền liếc mắt về phía chính đường rồi hỏi: “Có phải nhị tiểu thư có chuyện gì không?”
Nhạn Tân cúi đầu, nói: “Xin Hầu gia dời bước để tiện nói chuyện.”
Tuy trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng Cố Thích Xuyên không từ chối. Hắn đi theo Nhạn Tân đến một hành lang dài bên cạnh. Nhạn Tân cố tình đứng nép sau một cây cột, để người khác dù có nhìn thấy cũng chỉ thấy một mình Cố Thích Xuyên mà thôi.
“Xin Hầu gia lắng nghe.”
Nhạn Tân vẫn giữ tư thế hành lễ, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Mấy hôm trước, nô tỳ vâng lệnh tiểu thư đến cầu kiến Cố Hầu gia, nhưng quý phủ báo lại rằng Hầu gia không có trong phủ.”
Cố Thích Xuyên hơi sững người. Hôm nay hắn còn chưa kịp về phủ, mà thay y phục ngay trong doanh trại rồi đến thẳng Chu gia, nên hoàn toàn không biết chuyện này.
“Không biết nhị tiểu thư tìm ta có việc gì? Cô nương cứ đứng dậy rồi nói.”
Thế nhưng, Nhạn Tân vẫn không đứng dậy. Nàng ấy hiểu rõ ý của tiểu thư. Chuyện này không chỉ là có lỗi với Cố Hầu gia, mà quan trọng hơn là không thể đắc tội với Hầu phủ. Hoàn cảnh của tiểu thư đã vô cùng khó khăn rồi, tuyệt đối không thể tự rước thêm kẻ thù.
“Hầu gia không biết đó thôi, những năm qua tiểu thư ở trong phủ luôn phải sống trong cảnh điêu đứng. Trước thì bị ép nhường lại hôn sự với Mộ gia, sau lại bị buộc phải chấp thuận hôn sự với Hầu phủ trong sự bất đắc dĩ.” Vì sợ tiểu thư ở bên kia xảy ra chuyện, Nhạn Tân không dám trì hoãn, chỉ có thể giải thích ngắn gọn: “Tiểu thư trong lòng rất kính trọng Hầu gia, vốn dĩ hôn sự này không nên có bất kỳ thay đổi nào. Thế nhưng, nhị phòng lại muốn mượn của hồi môn của tiểu thư, mà một lần mượn là mười sáu tráp vàng bạc. Tiểu thư không còn cách nào khác, đành muốn cầu xin Hầu gia giúp đỡ, nhưng không ngờ Hầu gia lại không có trong phủ. Trong lúc đó, nô tỳ đã vô tình gặp được biểu tiểu thư của quý phủ.”
Cố Thích Xuyên khẽ chau mày.
Vốn dĩ Nhị cô nương cũng là người sắp xuất giá, vậy mà lúc này lại hỏi mượn của hồi môn, đây chẳng phải là đòi trắng trợn hay sao?
Hôn sự này vốn được định một cách vội vã, mà trùng hợp thay, ngay sau khi đính hôn, việc quân lại bận rộn, khiến hắn không có nhiều cơ hội tìm hiểu về vị tiểu hôn thê của mình. Cũng vì thế mà hắn không hề hay biết nàng lại phải sống những ngày tháng nước sôi lửa bỏng đến nhường này.
“Chuyện này là ta có phần sai sót, cô nương có lời gì cứ nói thẳng, không cần e ngại.”
You cannot copy content of this page
Bình luận