Danh sách chương

Cướp Hôn

Chương 26: Một nữ lang một như thế

Bọn tỳ nữ vâng lệnh tiến lên định áp giải Chu Ngu, nhưng tất cả đều bị Nhạn Tân chặn lại. Nhạn Tân vốn có võ công trong người, nên đám tỳ nữ chỉ biết dùng sức cậy mạnh này đương nhiên không phải là đối thủ của nàng ấy.

Đại hôn đang yên đang lành lại bị náo loạn thành ra thế này, Hoàng thị tức đến mặt mày trắng bệch: “Điên rồi, đúng là điên rồi!”

Chu nhị gia thì mặt mày xanh mét, chỉ thẳng vào Chu Ngu: “Bao nhiêu năm nay gia giáo của ngươi học đi đâu hết rồi, lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy!”

Chu lão thái thái phải ôm lấy ngực, tức đến nỗi không nói nên lời. Bà ta vẫn luôn cho rằng đứa cháu gái này là ngoan ngoãn nhất, thế mà lại không thể ngờ rằng, nàng lại có thể gây ra chuyện hoang đường đến thế này.

Vậy mà, Chu Ngu vẫn nhìn thẳng vào ánh mắt phẫn nộ của Chu nhị gia, cất lời: “Muốn trách, thì hãy trách các người đã khinh người quá đáng.”

Sắc mặt của mọi người trong Chu gia đều biến đổi.

Hoàng thị lập tức thấy không ổn, vội vàng sai người xông lên bịt miệng Chu Ngu lại, không cho nàng nói ra những lời không nên nói. Thế nhưng, vì có Nhạn Tân ở đó, nên trong chốc lát không một ai có thể đến gần Chu Ngu.

Dám làm dám chịu, chuyện cướp rể hôm nay, nàng nhận.

Nhưng những gì Chu gia đã làm với nàng, nàng cũng phải nói ra bằng hết. Nàng không thể để họ che đậy thái bình hôm nay, rồi sau này có cơ hội đổ hết nước bẩn lên người nàng được.

Đã làm, thì phải làm cho tới cùng.

Nghĩ vậy, Chu Ngu bèn trấn tĩnh lại, rồi đưa mắt nhìn sang Chu Tuệ, chậm rãi nói: “Dung Bảo Hiên là do mẫu thân ta dùng của hồi môn xây cho ta, ta đã ở đó mười mấy năm. Vậy mà sau khi ông ngoại ta qua đời, cả nhà cậu ta bị giáng chức đày khỏi kinh thành, ngươi chỉ nói một câu phong thủy không hợp là đã chiếm lấy nó, ta cũng đành nhường.”

Thân hình Chu Tuệ run lên, Tình Đông vội bước tới đỡ lấy nàng ta. Gương mặt Hoàng thị thì méo xệch đi: “Nói bậy nói bạ, người đâu, còn không mau bịt miệng nó lại rồi lôi xuống!”

Trái ngược với vẻ điên cuồng gào thét của Hoàng thị, Chu Ngu lại tỏ ra ôn hòa và điềm tĩnh hơn nhiều.

“Ngươi vì bệnh tật mà trì hoãn việc nghị hôn, bà nội liền nói ngươi tuổi đã lớn không thể trì hoãn thêm được nữa, rồi bắt ép ta nhường lại hôn sự với Mộ gia, ta cũng đã nhường.”

“Nói năng hàm hồ!”

Hoàng thị nghiến răng nghiến lợi nói: “Rõ ràng là chính ngươi tự nguyện nhường, lấy đâu ra chuyện ép buộc!”

Chu Ngu ngước mắt nhìn thẳng vào Hoàng thị: “Sau đó, chính thúc mẫu bà nói muốn đền bù cho ta, sẽ tìm cho ta một mối hôn sự tốt, rồi định gả ta cho Cố Hầu phủ. Ta biết mình không có đường từ chối, nên cũng đã đồng ý.”

Xung quanh, có người không biết chuyện liền kinh ngạc thốt lên: “Hầu phủ sao lại không phải là hôn sự tốt chứ?”

“Xét về môn đăng hộ đối, đúng là trèo cao thật, nhưng Cố Hầu gia đã ngoài ba mươi, vợ cả mất sớm, dưới gối còn có một đích trưởng tử.”

“À, ra là đi làm kế thất. Dù vậy đi nữa, đích nữ của Hộ bộ Thị lang cũng không đến nỗi phải đi làm kế thất chứ?”

“Nhị cô nương là con của Chu đại gia, vợ chồng đại gia mất đã nhiều năm rồi, làm gì có ai thật lòng lo liệu chu toàn cho nàng.”

Những lời bàn tán chói tai đó lọt vào tai Chu Tuệ, chẳng khác nào ngàn dao lăng trì. Trong đôi mắt ngấn lệ của nàng ta ẩn chứa sự hận thù tột độ, mà Chu Ngu đứng đối diện có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Tuy trong lòng kinh ngạc, nhưng nàng cũng không hề thấy bất ngờ.

Nếu Chu Tuệ thật sự có tính cách yếu đuối như vẻ bề ngoài, thì sao có thể hết lần này đến lần khác cướp đồ của nàng được chứ.

“Thế nhưng đại tỷ tỷ à, trên dưới trong phủ ai cũng biết, rừng đào ở Dung Bảo Hiên là do cha mẹ ta tự tay trồng cho ta, vậy mà ngươi ngàn vạn lần không nên tự ý đào chúng lên để làm ao cá!”

Chu Ngu tiến lại gần Chu Tuệ, vành mắt đỏ hoe, giọng nói đanh thép: “Ta đã nghĩ chỉ cần nhẫn nhịn cho qua chuyện này, đợi đến khi xuất giá thì những ngày tháng tủi nhục này cũng sẽ chấm dứt. Nhưng các người thật sự quá tham lam, lại còn ép ta phải đưa ra mười sáu tráp vàng bạc làm của hồi môn cho ngươi. Đó là di vật mẫu thân ta để lại cho ta, ngươi nói xem, ta dựa vào đâu mà phải đưa cho ngươi, DỰA VÀO ĐÂU?!”

Bị chất vấn như vậy, Chu Tuệ chỉ biết gục vào lòng Tình Đông mà khóc nức nở: “Mẫu thân nói là mượn của muội, chứ không phải là muốn…”

“Mượn?”

Chu Ngu cắt lời nàng ta: “Ngươi cứ thử hỏi các vị khách mời ở đây xem, có ai tin không?”

Chu Tuệ không dám nhìn, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết những vị khách vừa rồi còn tươi cười chúc phúc cho mình, giờ đây sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn nàng ta.

Có những thứ vốn dĩ không thể đưa ra ánh sáng, chỉ là nàng ta không tài nào hiểu nổi, một người nhút nhát như Chu Ngu, rốt cuộc tại sao lại có thể liều lĩnh đến mức này.

Đúng như Chu Tuệ đã nghĩ, hậu trạch nhà ai mà chẳng có vài chuyện mờ ám bẩn thỉu, tất cả đều là những người từng trải, ai mà không nhìn thấu được tâm tư của nhà nhị phòng chứ.

Chẳng phải là cậy người ta cha mẹ mất sớm, không có ai chống lưng, nên vừa chiếm sân viện, lại vừa cướp hôn sự và của hồi môn hay sao? Thế này thì có khác gì thổ phỉ?

Hơn nữa, nhìn Chu nhị cô nương đây lời lẽ rành mạch, khí chất điềm tĩnh, không giống hạng người gây sự vô cớ. Một nữ lang tốt như vậy, nếu không phải bị dồn đến đường cùng, thì sao có thể vứt bỏ cả thể diện để đi cướp rể chứ?

Hết Chương 26: Một nữ lang một như thế.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page