Danh sách chương

Cướp Hôn

Chương 23: Nhạn Tân a tỷ

Ngày mười sáu tháng ba, ngày lành tháng tốt, thích hợp cho việc cưới gả.

Hộ bộ Thị lang gả con gái, trong phủ khách khứa đầy nhà, rộn rã náo nhiệt, khung cảnh ngập tràn hân hoan. Thế nhưng, Cẩn Ninh Hiên dường như lại tách biệt hoàn toàn khỏi không khí vui mừng ấy. Hôm nay, phần lớn người hầu trong các viện đều được điều đến tiền viện, vì vậy Cẩn Ninh Hiên lúc này chỉ còn lại ba chủ tớ.

Vị tiểu thư ngồi trước bàn, hai nữ tỳ đứng hai bên, cả ba đều im lặng nhìn chằm chằm vào bộ phượng quan hà bí trên bàn.

Kế hoạch được vạch ra quá vội vàng, nhiều chi tiết còn chưa kịp cân nhắc kỹ lưỡng thì ngày này đã đến.

Cướp hôn.

Hai từ này, dù nghe theo cách nào, cũng đều khiến lòng người kinh hãi, run sợ và bất an.

Trong lòng Chu Ngu sao có thể không căng thẳng cho được.

Một khi đã làm thì không thể thất bại, mà muốn mọi chuyện được như ý muốn mà không có bất kỳ sai sót nào, nàng buộc phải đứng trước ánh mắt của tất cả mọi người để ép Chu gia đổi tân nương. Như vậy, thứ phải đánh đổi không chỉ là thể diện của riêng nàng, mà còn là của cả Chu gia. Điều này gần như đồng nghĩa với việc xé nát thể diện của Chu gia trước mặt người ngoài, thậm chí còn đạp lên vài cái.

Tổ mẫu là người coi trọng thể diện nhất. Nàng gây ra chuyện kinh thiên động địa này, ắt sẽ bị bà xem là nghiệt chướng, và rồi tình thân của nàng với Chu phủ cũng sẽ đoạn tuyệt.

Nhưng liệu có nên từ bỏ không?

Đáp án không cần phải bàn cãi, chắc chắn là không.

Bọn họ đã ép nàng quá đáng rồi.

Cha mẹ mất sớm, nàng càng trân trọng tình thân. Họ muốn hôn sự của nàng, nàng thuận theo; muốn nàng gả đi làm vợ kế, nàng chấp nhận; muốn gian phòng Dung Bảo Hiên mà cha mẹ xây cho nàng, nàng cũng cho. Thế nhưng, bọn họ ngàn vạn lần không nên, không nên động đến rừng đào của nàng, càng không nên nhòm ngó đến của hồi môn của nàng.

Lẽ nào một Chu Ngu không cha không mẹ như nàng lại đáng bị người ta ức hiếp đến vậy sao?

Chu Ngu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm giá y, khẽ thì thầm: “Nếu cha mẹ dưới suối vàng có hay, chắc sẽ lượng thứ cho con phải không.”

Nhạn Tân và Nhạn Ly lập tức không kìm được mà rơi lệ. Nhạn Ly quỳ xuống trước mặt Chu Ngu, nắm lấy bàn tay còn lại của nàng, nén tiếng nấc, mỉm cười nói: “Đại gia và Đại nương tử yêu thương tiểu thư vô cùng, sao có thể trách tội tiểu thư được chứ. Nếu Đại gia và Đại nương tử trên trời có linh thiêng, thấy tiểu thư phải chịu uất ức thế này, không biết sẽ lo lắng đến mức nào đâu ạ.”

Nhạn Tân lùi lại một bước, từ từ quỳ xuống: “Nô tỳ là người được Đại nương tử chọn đến bên cạnh tiểu thư vào năm tiểu thư lên hai. Ngày hôm đó, nô tỳ vẫn ghi nhớ lời ma ma dặn dò, rằng đến nhà chủ phải nghe theo lời dạy của chủ mẫu, không được trái nghịch. Năm đó nô tỳ sáu tuổi, lòng đầy lo lắng đến trước mặt Đại nương tử để nghe huấn thị, thế nhưng, Đại nương tử chỉ dặn dò nô tỳ một điều duy nhất.”

Nhạn Tân ngẩng đầu lên nói: “Đại nương tử đã nói, nếu một ngày kia tiểu thư gặp nguy hiểm, phải bảo vệ tiểu thư bằng mọi giá.”

Chu Ngu không kìm được nữa, bật khóc thành tiếng. Nhạn Ly vội đứng dậy ôm chầm lấy nàng, rồi cũng khóc theo.

Giọng Nhạn Tân cũng dần nghẹn ngào: “Vì vậy, nô tỳ tự cho rằng, nếu Đại gia và Đại nương tử biết được hoàn cảnh của tiểu thư lúc này, chắc chắn sẽ tán thành việc làm của tiểu thư, tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà trách tội người đâu ạ.”

Chu Ngu tựa vào lòng Nhạn Ly khóc một lúc lâu mới tạm bình tĩnh lại. Nhạn Tân bưng nước sạch đến cho nàng rửa mặt: “Hôm nay tiểu thư xuất giá, không nên khóc mới phải.”

Chu Ngu lại bị câu nói này làm cho tuôn lệ.

Hôm nay nàng cướp hôn, Chu phủ sẽ chẳng có ai vui vẻ tiễn nàng xuất giá.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa khe khẽ. Nhạn Ly vội ra mở cửa, nói nhỏ vài câu rồi lại đóng cửa, nhanh chóng bước vào: “Tiểu thư, Sầm ma ma nói tân lang đã đến rồi, tân nương sắp phải đến Minh Chính Đường để bái biệt song thân.”

Hôm nay, kế hoạch của các nàng chính là cướp hôn ngay bên ngoài Minh Chính Đường.

Nhạn Tân nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, thay giá y thôi ạ.”

Chu Ngu lau nước mắt, gật đầu.

Hai nữ tỳ tuần tự hầu hạ tiểu thư thay giá y. Đến lúc chải đầu, Nhạn Ly lại lặng lẽ rơi lệ. Theo lẽ thường, hôm nay phải là Đại nương tử chải đầu tiễn tiểu thư về nhà chồng, hoặc là một vị toàn phúc nhân nào đó.

Thế nhưng, trong ngày trọng đại nhất của cuộc đời tiểu thư, lại chỉ có hai người các nàng ở bên cạnh.

Chu Ngu từ trong gương đồng nhìn thấy vai Nhạn Ly run lên vì khóc, nàng bèn vỗ nhẹ lên tay nàng ấy, rồi nhìn sang Nhạn Tân: “Nhạn Tân, tỷ đến đây đi.”

Nhạn Tân ngẩn người nhìn Chu Ngu, môi mấp máy: “Tiểu thư, không ổn đâu ạ…”

“Có gì mà không ổn chứ.”

Chu Ngu cầm lấy chiếc lược đưa cho nàng: “Năm ta hai tuổi, mẹ đã dắt tay ta trao cho tỷ, nói rằng từ nay về sau, tỷ chính là người ta tin tưởng nhất. Chúng ta danh là chủ tớ, nhưng tình như tỷ muội. Nếu tính toán kỹ ra, chính là mẹ đã phó thác ta cho tỷ. Hôm nay, ta xuất giá, bên cạnh không có trưởng bối, vậy thì nhờ tỷ vậy.”

“Nhạn Tân a tỷ, làm phiền tỷ rồi.”

Hết Chương 23: Nhạn Tân a tỷ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page