Xe ngựa đi được một đoạn khá xa, mặt Chu Ngu vẫn còn nóng bừng.
Cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi vẫn còn hiện rõ trong đầu.
Nàng biết hắn ấn đầu nàng vào lòng mình là để che mặt cho nàng, nhưng khoảnh khắc đó họ gần đến mức chỉ cần nàng ngẩng đầu là có thể chạm vào cổ hắn, lúc này đầu mũi nàng dường như vẫn còn thoang thoảng mùi đàn hương mang tính xâm chiếm.
“Nữ lang, vừa rồi tình hình nguy cấp, là nô tỳ suy nghĩ không chu toàn.” Nhạn Tân cúi đầu lên tiếng.
Chu Ngu vừa định nói không sao thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn Nhạn Tân: “Chẳng lẽ em cố ý đẩy ta về phía hắn!”
Nhạn Tân: “Vâng, vừa rồi tình thế nguy cấp, nô tỳ không thể đảm bảo đưa nữ lang nhảy xuống xe ngựa mà không bị thương chút nào. Vừa hay thấy Mộ lang quân khinh công tuyệt đỉnh, liền tự ý quyết định, xin nữ lang trách phạt.”
Chu Ngu há miệng, một lúc lâu không nói nên lời.
Nàng đã nói rồi, sao lại trùng hợp đến mức nàng lại rơi vào lòng Mộ thiếu khanh, hóa ra là Nhạn Tân cố ý làm vậy.
Truyền rằng Thiếu khanh Đại Lý Tự nhìn tiểu tiết biết đại cục, quan sát nhạy bén, giỏi nhất là gỡ rối tơ vò, cũng không biết có phát hiện ra không, nếu phát hiện ra, có hiểu lầm nàng không.
Trong lòng mấy phen giằng co, Chu Ngu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Không sao.”
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, nghĩ nhiều vô ích, hơn nữa, cho dù hôm nay không hiểu lầm, ngày mai sau khi cướp hôn nàng cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa.
“Đúng rồi, em không sao chứ, có bị thương không?”
Nhạn Tân theo phản xạ giấu tay ra sau lưng, nhưng đã bị Chu Ngu nhìn thấy, vội vàng kéo lại, xắn tay áo lên xem, quả nhiên bị trầy một mảng da lớn, Chu Ngu lập tức nghĩ đến đây hẳn là lúc nãy xe ngựa nghiêng đi, vì bảo vệ nàng mà bị thương.
Chu Ngu xót xa đến mức nước mắt lưng tròng, nói với phu xe: “Làm phiền ngươi đến y quán trước.”
Nhạn Tân nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của nàng, vội vàng an ủi: “Nương tử không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ, không sao đâu.”
Chu Ngu nhíu mày nói: “Sao lại không sao được, phải hết sức cẩn thận mới được, con gái mà để lại sẹo trên tay thì không hay.”
Nhạn Tân dkhông muốn nàng lo lắng, đương nhiên gật đầu nói được.
Chủ tớ đến y quán băng bó vết thương trước, rồi mới đến phố Xuân Hi lên xe ngựa của phủ về.
Nhạn Ly biết được những gì họ trải qua trên đường, đương nhiên vừa kinh hãi vừa sợ sệt, luôn miệng nói A Di Đà Phật: “Ông trời phù hộ, may mà bình an vô sự.”
Không tránh khỏi lại nói mấy câu nương tử và Mộ thiếu khanh có duyên.
Dương Minh Việt cuối cùng vẫn đi đến Giáo Phường ty, đúng như Mộ Tô nói, ba người họ là cá mè một lứa, hai người kia đã đi, hắn có đi hay không, thì ngày mai tin đồn cũng sẽ là bộ ba sắt phá án của Đại Lý Tự đã đến Giáo Phường Ty.
Chi bằng cứ vào nghe một khúc nhạc đã.
Lúc đến vừa kịp, đúng lúc nhạc sư mới đến ra mắt dâng khúc, lại còn có vũ nữ hàng đầu của Giáo Phường Ty múa phụ họa, không khí lập tức được đẩy lên đỉnh điểm.
Có thể nói là đỉnh cao của thị giác và thính giác.
Mộ Tô lại nhắm mắt, ngón tay chậm rãi mà có trật tự gõ nhẹ lên đùi, Chu Sách tuy mở mắt nhìn, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong sáng, không hề có chút dao động nào.
Dương Minh Việt lại càng giống như một khúc gỗ đứng sững ở đó, y như một nhà sư đã điểm giới ba (vết sẹo trên đầu nhà sư) không gần nữ sắc.
Cuối cùng, một khúc nhạc kết thúc.
Mộ Tô từ từ mở mắt, ánh mắt chuẩn xác rơi vào người nhạc sư đang lui vào hậu trường, nhạc sư là một cô nương có dáng người cao ráo, dung mạo diễm lệ, nhưng thần sắc lạnh lùng, toát ra một vẻ xa cách.
Hai loại cảm giác đan xen đối chọi, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa.
“Có muốn gặp không?”
Dương Minh Việt cứng ngắc quay đầu nhìn Chu Sách, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Bóng dáng nhạc sư biến mất ở hậu trường, Mộ Tô thu lại ánh mắt: “Ngươi có cách nào gặp được à?”
Ánh mắt Dương Minh Việt đảo qua đảo lại trên người hai người, sắc mặt càng lúc càng kỳ quái.
Bọn họ uống nhầm thuốc rồi sao?
Chu Sách hất cằm: “Không phải vừa mới nói rồi sao, ngàn vàng một đêm.”
Mộ Tô quay đầu nhìn hắn: “Ngươi có à?”
Chu Sách: “Ta không có.”
“Có cũng không cho ngươi.”
“Vậy ngươi hỏi làm gì?”
Mộ Tô từ từ đứng dậy: “Nếu đã không gặp được, vậy thì về thôi.”
Chu Sách lặng lẽ đứng dậy đi theo.
Ra khỏi Giáo Phường ty, Dương Minh Việt vẫn luôn im lặng không nói đột nhiên lên tiếng: “Nàng ta là nghi phạm của vụ án nào?”
Hắn nghĩ đi nghĩ lại đều thấy không đúng, Mộ thiếu khanh nhìn có vẻ không đứng đắn, không đáng tin, thực ra cũng vậy, nhưng đối với việc tìm hoa vấn liễu lại không có hứng thú, dùng lời của hắn mà nói, với khuôn mặt đó của hắn mà đi uống rượu hoa, còn chưa biết ai hầu rượu ai nữa.
Chu hồ ly ngoài việc nhiệt tình với án tử ra, những lúc khác hình như vĩnh viễn đều không có ham muốn gì.
Hai người họ đột nhiên nổi hứng cùng nhau đến Giáo Phường ty nghe nhạc, vậy chỉ có một khả năng.
Điều tra án.
Nhưng hắn đã lật đi lật lại những vụ án gần đây mấy lần, lại thực sự không tìm ra vụ án nào liên quan đến nhạc sư của Giáo Phường ty cả.
Mộ Tô cười vỗ vai hắn: “Dương tư trực nhạy bén kinh người.”
Dương Minh Việt thiếu kiên nhẫn hất tay hắn ra: “Điều tra án thì điều tra án, úp mở làm gì, nhạc sư kia có lai lịch gì?”
Mộ Tô đưa ngón trỏ ra lắc lắc: “Không phải úp mở, chỉ là thấy Dương tư trực như lâm đại địch ngồi ở Giáo Phường ty, rất thú vị.”
Sắc mặt Dương Minh Việt sa sầm.
Trước khi hắn nổi giận, Mộ Tô nói: “Vị nhạc sư mới đến này đến từ đất Thục.”
Sắc mặt Dương Minh Việt biến đổi, lập tức phản ứng lại: “Vụ án giết người trong mật thất ở Phong Lạc Trang ba tháng trước?”
Hơn ba tháng trước, Đại Lý Tự tiếp nhận một vụ án mạng. Ngoài thành có một rừng phong, trong rừng có một trang viên tên là Phong Lạc Trang, đây là sản nghiệp của trưởng công tử Tiêu Thích Diệp thuộc phủ Công bộ Thị lang.
Hàng năm khi lá phong đỏ, Tiêu Thích Diệp đều đến Phong Lạc Trang ở một thời gian ngắn, trước đêm giao thừa mới trở về. Nhưng năm ngoái người đi rồi, không bao giờ trở lại nữa.
Người báo án là trang đầu của Phong Lạc Trang. Theo lời ông ta, đêm đó trưởng công tử bị đau đầu, trời vừa chạng vạng tối đã về phòng ngủ. Trước đây, mỗi khi trưởng công tử bị đau đầu đều không cho phép ai quấy rầy, cho đến khi cơn đau qua đi mới cho người vào hầu hạ.
Ngày hôm đó cũng vậy.
Nhưng lần này, mãi đến trưa hôm sau, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Trang đầu sợ xảy ra chuyện gì nên đến gõ cửa nhưng không có ai trả lời, sau đó lại ngửi thấy mùi máu tanh ở cửa, lúc này mới sợ hãi vội vàng gọi người phá cửa xông vào.
Cửa mở ra, tất cả mọi người đều sợ đến mất hồn.
Trong phòng, Tiêu Thích Diệp nằm trong vũng máu, cổ tay bị cắt đứt, chết vì mất máu.
Sau khi ngỗ tác khám nghiệm tử thi, xác định thời gian tử vong là sáu canh giờ, có dấu hiệu bị trúng mê hương, cộng thêm việc so sánh vết thương có thể loại trừ khả năng tự sát. Nhưng cửa chính và cửa sổ phòng đều khóa từ bên trong, cũng không có dấu vết của người thứ hai.
Đây là một vụ án giết người trong phòng kín gần như hoàn hảo.
Cho đến ngày nay, vẫn là một vụ án chưa có lời giải.
You cannot copy content of this page
Bình luận