“Chúc Mạt Ngôn sinh nhật vui vẻ! Mình nhớ cậu quá.”
Kèm theo là một lì xì, tôi nhận lì xì và đáp lại.
“Tớ cũng nhớ cậu.”
Đối phương trả lời ngay lập tức.
“Huhu Mạt Ngôn, cuối cùng cậu cũng trả lời tin nhắn của tớ rồi, tớ tưởng điện thoại của cậu lại bị ba mẹ thu lại rồi chứ.”
“Đúng là họ đã thu, nhưng hôm nay vì là sinh nhật tớ nên họ mới trả lại cho tớ.”
Kèm theo một biểu tượng mặt buồn.
“Mạt Ngôn, hay là tớ mua cho cậu một chiếc điện thoại nhé, tớ rất muốn được trò chuyện với cậu.”
“Không được đâu, nếu ba mẹ tớ phát hiện, thì họ sẽ buồn lắm.”
“Nhưng mà không thể nói chuyện với cậu, tớ cũng sẽ buồn đó.”
“Không sao đâu, đợi chúng ta tốt nghiệp rồi sẽ tốt thôi.”
“……”
Ngay sau đó cô ấy lại gửi liên tiếp một vài tin nhắn.
“Mạt Ngôn, tớ phải nói với cậu chuyện này! Mấy hôm trước lớp tớ có một bạn nam chuyển đến, trông rất đẹp trai! Nhưng mà người ta lạnh lùng lắm, đến giờ tớ vẫn chưa nói được câu nào với cậu ấy, haiz.”
Thật nhàm chán, tôi thở dài.
“Khinh Khinh dễ thương và tốt bụng như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ thích cậu thôi, cậu chỉ cần chủ động một chút là được mà!”
“Thật không? Giá như mình có thể giống Mạt Ngôn.”
Ủa, giống mình à… giả vờ à?
Tôi không nhịn được mà bật cười.
“Khinh Khinh, cậu phải tự tin lên! Nếu cậu cứ tiếp tục nói về bản thân như vậy, tớ sẽ không vui đâu.”
“Khi gặp chàng trai cậu thích thì hãy mạnh dạn theo đuổi, nhưng điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến việc học nhé, Khinh Khinh tạm biệt, tớ có chút việc phải off trước rồi.”
Sau khi gõ xong dòng chữ này, tôi vô tư vứt chiếc điện thoại xuống.
Tôi và Lý Mặc Khinh quen nhau từ khi còn nhỏ trong một lớp học ngoại khóa, ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị chiếc kẹp tóc hàng nghìn đồng trên đầu cô ấy thu hút.
Nhờ vào ngoại hình và nhân cách hoàn hảo của mình, chỉ cần tôi muốn, thì không ai có thể từ chối tôi.
Không bao lâu, tôi đã dần trở thành người bạn thân thiết nhất của cô ấy.
Sau đó, một tình huống kịch tính đã xảy ra.
Người mẹ đẹp và yêu quý của tôi đã nảy sinh mối quan hệ với bố của Khinh Khinh trong lúc đưa đón tôi đi học ngoại khóa.
Hồi nhỏ, khi cảm thấy nhàm chán, tôi thường thích lén theo sau họ, xem họ đi gặp ai.
Theo thống kê không đầy đủ, ít nhất bố mẹ tôi đã từng gặp năm người khác nhau.
Họ cũng có chuyên môn nghiệp vụ, có những nguyên tắc riêng của mình.
Trước hết phải giàu có, thứ hai phải có ngoại hình ổn, thứ ba là không được quyến rũ người đã có gia đình.
Nhưng từ khi mẹ tôi gặp bố của Lý Mặc Khinh, bà ấy chưa gặp người đàn ông nào khác.
Thực sự, bố của Lý Mặc Khinh vừa đẹp trai lại giàu có, cũng rất hào phóng với cô ấy, và quan trọng nhất là mẹ của cô ấy đã mất khi sinh cô ấy rồi.
Ông ta chính là một mục tiêu hoàn hảo.
Cô ấy không chỉ một lần than phiền về mẹ tôi với tôi, nói rằng mẹ tôi là một hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ bố cô ấy.
Mỗi lần nghe thấy điều đó, tôi không thể nhịn cười.
Nghĩ về điều đó, tôi nghiêng đầu và thì thầm.
“Cậu cũng thấy nó thú vị đúng không?”
Không ai trả lời.
Tôi bĩu môi.
“Bé Ngoan, cậu vẫn còn giận vì lần trước tôi bảo cậu đi đi à, lúc đó chỉ vì tâm trạng của tôi không tốt thôi.”
“Thật là keo kiệt, nhưng cậu nói xem, khi nào anh ta sẽ liên lạc với tôi nhỉ, rõ ràng anh ta khá là quan tâm đến tôi mà.”
Tôi chán nản nhìn trần nhà, suy nghĩ không biết có nên chủ động liên lạc với anh ta không.
Dù sao anh ta cũng có vẻ rất thú vị.
Nhưng liệu sự thú vị đó có đáng để tôi chủ động liên lạc không…
Nhưng không bao lâu tôi đã quên đi nỗi phiền muộn đó.
Bởi vì tôi phải chuẩn bị cho cuộc thi Vật lý, nếu đạt giải nhất có thể được tuyển thẳng vào trường Đại học A.
Tuy nhiên, tôi không quá hứng thú với điều này, bởi dù sao đi nữa, tôi cũng có thể đậu vào trường này.
Tôi chỉ thấy nó thú vị mà thôi.
Một đề bài tưởng chừng như đơn giản, nhưng phải viết vài trang giấy mới giải quyết được.
Giống như hầu hết mọi người, bề ngoài đơn giản nhưng thực tế lại phức tạp không ngờ.
Và anh ta lại không may gọi điện đến đúng lúc tôi đang say mê nhất.
Tôi nhìn chiếc điện thoại đang reo, rồi lại nhìn đề bài đang giải dở.
Quyết định chọn chế độ im lặng, không để ý tới nó.
Phù, tôi thở ra một hơi dài, duỗi lưng giảm bớt cơn đau do cúi đầu liên tục.
Nhìn lại điện thoại, lúc này mới nhớ ra có vẻ như mình đã quên một chuyện gì đó.
Tôi gọi lại, chỉ vài giây sau đầu dây bên kia đã nghe máy.
Tôi chủ động xin lỗi.
“Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi bận, điện thoại không để bên người.”
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, lạnh lùng và thờ ơ.
Tôi liếm liếm răng hàm, sao cứ thấy khó chịu thế nhỉ?
Tôi liếc mắt nhìn đống công thức trên bàn, lắp bắp mở lời.
“Ừm… vừa tắm xong.”
“Ồ.”
Tôi cũng đáp lại như anh ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận