Dù xa lạ nhưng lại có một sự hài hòa nhất định.
Tôi xoa xoa mặt, thở ra một hơi, nở một nụ cười rạng rỡ, ngạc nhiên nói.
“Ba mẹ, sao hai người lại về nhà?!”
“Đương nhiên là nhớ đến cô con gái ngoan của chúng ta rồi.”
Triệu Tân Nhã và Chu Lực Minh đồng thanh trả lời.
Tôi bước tới vòng tay qua cánh tay của mẹ, dựa đầu vào vai bà nũng nịu.
“Ba, mẹ, con nhớ ba mẹ quá, lần này sao hai người có thời gian về nhà vậy?”
“Đứa con gái này, ngay cả sinh nhật mình còn không nhớ à, ngày mai là sinh nhật lần thứ mười tám của con đấy!”
Hai người nhìn tôi cười.
“Ồ phải!”
Tôi bỗng nhớ ra, ngượng ngùng gãi gãi má.
Lại đến sinh nhật rồi à, năm nay lại nhận được bao nhiêu tiền quà nhỉ, tôi vui vẻ nghĩ thầm.
“Năm nay con muốn quà gì?”
“Cái gì do ba mẹ tặng con cũng thích.”
Tôi cười toe, vẻ mặt ngoan ngoãn nói.
“Sao con bé lại ngoan thế này? Ngày mai ba mẹ sẽ tự tay vào bếp, làm một bữa ngon cho con gái ngoan của mình nhé!”
Chu Lực Minh vừa nói xong, Triệu Tân Nhã lập tức cau mày, bực bội nói.
“Làm gì mà vào bếp, làm gì cho khổ tay, cứ gọi đầu bếp tới nhà làm không phải dễ hơn sao, làm gì phức tạp thế.
Ngay giây tiếp theo bà lại hướng về phía tôi với nụ cười quen thuộc, dù đã là tuổi trung niên nhưng bà vẫn chăm sóc sắc đẹp rất tốt, toát lên vẻ dịu dàng và mong manh rất tự nhiên, khiến người khác không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của bà.
“Phải không con yêu.”
“Con nghe lời mẹ.”
“Được được, nghe lời vợ.”
Chu Lực Minh ngồi bên cạnh cũng cười một cách chiều chuộng, vội vàng đồng ý.
Ai nhìn vào cũng thấy đây là một gia đình gắn bó và yêu thương vô cùng, nhưng thực tế thì…
Tôi rũ mắt, che giấu sự chế nhạo trong ánh mắt mình.
“Con yêu, ba có việc gấp ở công ty nên không thể ăn cơm cùng con được, đây là món quà ba chuẩn bị cho con, con hãy cùng mẹ ăn nhé, sinh nhật vui vẻ, ba mãi yêu con.”
Chu Lực Minh mặc một bộ suit trông rất đắt tiền, còn chưa kịp chờ tôi trả lời ông ấy đã mở cửa đi mất.
Thấy vậy, tôi thu hồi lời muốn nói, mỉm cười mở quà ông ấy chuẩn bị, nhìn ngắm nó một lúc.
Cũng được, có vẻ lần này ông ấy đã dốc hết vốn liếng rồi.
Ngay giây tiếp theo, tôi lại nghe thấy tiếng nói bên tai, chỉ thấy vẻ mặt bà ấy đầy bối rối, còn có chút hổ thẹn.
“Con yêu, mẹ…”
Tôi hiểu ý nên giúp bà ấy nói ra.
“Mẹ cũng có việc gấp ở công ty phải không ạ, không sao đâu, mẹ cứ đi đi, nhớ là dù bận thế nào mẹ cũng phải ăn uống đầy đủ nhé.”
“Cảm ơn con yêu, mẹ hứa lần sau sẽ dành thời gian ăn cùng con, đây là món quà mẹ chuẩn bị cho con.”
Tôi cười nhận lấy món quà của bà, đang định chào tạm biệt thì bà ấy bỗng ôm lấy tôi, hôn lên trán tôi.
Tôi đứng hình tại chỗ, khó khăn duy trì nụ cười trên mặt tiễn bà ra cửa, sau đó mới thở hổn hển chạy vào phòng tắm.
Nước lạnh xối xả trên mặt tôi, tôi điên cuồng xoa xát trán cho đến khi nó bắt đầu nóng ran.
Tôi mím môi, siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn vào gương.
Mặt tôi đỏ bừng, mắt đỏ hoe, tóc rối bời, bộ dạng hết sức thảm hại, xấu xí như một con quỷ nước.
Tôi từ từ giơ tay vuốt ve mặt gương, lạnh lùng thốt ra từ “đi đi.”
Tôi dùng khăn khô lau mặt, sấy khô tóc, trang điểm nhẹ nhàng, thay một chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Tôi mỉm cười, nụ cười hoàn hảo, không một tỳ vết.
Tôi ngồi thẳng lưng bên bàn đầy thức ăn, giữa bàn còn có một chiếc bánh sinh nhật.
Trên đó viết “Sinh nhật vui vẻ, con yêu.”
“Em gái, hôm nay là sinh nhật em à.”
Tôi ngước nhìn, có lẽ là đầu bếp đến nhà hôm nay.
Tôi gật đầu không mấy quan tâm.
“Sao sinh nhật lần thứ mười tám của em lại chỉ có một mình em thôi? Vừa rồi không phải ba mẹ em cũng ở đây sao? Bạn bè của em đâu?”
Ánh mắt đó đầy sự thương hại.
Tôi để xuống dao nĩa, ngả người ra sau, tựa vào ghế và cười khẽ.
“Dì ạ, một lần dì vào bếp nấu ăn tính bao nhiêu tiền?”
“À? Khoảng 500 tệ.”
“Còn cái bánh kia dì biết giá bao nhiêu không?”
Tôi ngẩng cằm, mỉm cười hỏi.
“Vài trăm tệ chứ gì?”
Người phụ nữ đứng bên cạnh bàn ăn do dự đưa ra một con số.
Tôi giơ ba ngón tay.
“Là 3000 tệ đấy.”
“Bánh gì mà đắt thế?!”
Tôi nhìn sự khó tin đó rồi vươn tay lấy khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng lau miệng.
Tôi đứng dậy, thờ ơ nói.
“Dì mang về cho con dì ăn đi, và cả mấy món ăn trên bàn này nữa, dì xử lý luôn giúp cháu nhé.”
“Em còn chưa đụng đến đây, những nguyên liệu này rất đắt đỏ, hay là em…”
Tôi nhìn dì ấy không chút cảm xúc.
“Dì à, cháu không muốn nói lần thứ hai đâu.”
Tôi không quan tâm đến phản ứng của dì ấy, mà quay lưng về phòng ngủ.
Người phụ nữ đứng sững lại nơi đó, sau đó mới tỉnh lại, vỗ nhẹ vào ngực mình, thở ra một hơi, thì thầm.
“Một cô gái mười tám tuổi sao có thể có khí thế mạnh mẽ thế này?”
Tôi ngồi trên giường, ngón tay từ từ lướt qua màn hình điện thoại.
Màn hình đầy những thông báo về lì xì và lời chúc mừng sinh nhật.
Tôi chọn những người có ghi chú để trả lời và cảm ơn.
Cho đến khi tin nhắn của cô ấy xuất hiện.
You cannot copy content of this page
Bình luận