Danh sách chương

Những người đứng xung quanh đều gật đầu đồng tình.  

 

Ánh mắt nghi ngờ của mọi người đều đổ dồn về phía Ngô Linh Linh.

 

Cô ta đỏ mặt, dùng hai tay đẩy vào bàn đứng lên, chọn cách ngớ ngẩn nhất là vội vàng bỏ đi.

 

“Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”

 

Tôi nhìn theo cô ta, rồi khẽ lắc đầu.

 

Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ thấy cô ta lo lắng bất an biết bao.

 

“Mạt Ngôn, tớ nhớ là cậu đã nói là cậu cũng từng cho Ngô Linh Linh mượn vở bài tập toán phải không?” 

 

Cô gái vừa truy vấn cô ta đứng bên cạnh bàn tôi hỏi.

 

“Ừ, sao vậy?”

 

Tôi chớp mắt, mỉm cười đáp lại.

 

“Tớ biết mình không nhớ nhầm mà, tớ nói với cậu này, cô giáo khen ngợi vở bài tập của cậu ấy, mà cậu ấy toàn chép lại từ vở của cậu thôi.”

 

Cô ta biểu hiện ra vẻ như thể Ngô Linh Linh đã phạm tội nghiêm trọng.

 

“Không thể nào, Linh Linh không phải người như vậy.”

 

Tôi nghiêm túc bênh vực cô ta.

 

“Xí, Mạt Ngôn cậu quá tốt bụng rồi, cậu không tin thì bây giờ tớ có thể lấy quyển vở trong ngăn bàn của cậu ta ra so sánh ngay.”

 

“Tớ đã phát hiện cậu ta luôn thích bắt chước cậu lâu rồi, dù cậu ta cố gắng làm thân với cậu, giả vờ bảo vệ cậu trước mặt cậu, nhưng sau lưng lại thường hay nói xấu cậu với chúng tớ.”

 

Giọng nói đầy khinh thường.

 

Tôi ngây người nhìn cô ta, vẻ mặt tỏ ra đau khổ, sau đó lại cố gắng mỉm cười mạnh mẽ.

 

“Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết những điều này, có lẽ là do tớ làm gì đó không tốt, nên cậu ấy mới nói những điều đó với các bạn, chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi, các cậu cũng đừng nhắc đến chuyện vở bài tập nữa.”

 

“Trời ơi, làm sao trên đời lại có người vừa đẹp lại vừa tốt bụng như cậu chứ, thành tích học tập cũng tốt, đúng là nữ thần mà, thật đáng tiếc khi tớ không phải là con trai đấy.”

 

“Cậu đừng nói thế, tớ có tốt đẹp gì đâu.”

 

Tôi e thẹn cúi đầu, nhưng nếu ai có thể nhìn thấy mặt tôi lúc này, họ sẽ thấy tôi không có chút cảm xúc nào, thậm chí trong mắt còn lộ ra vài tia chế nhạo.

 

5

 

Thời gian quay trở lại một ngày trước.

 

Tôi vừa đến văn phòng để giúp giáo viên tiếng Anh lấy bài kiểm tra thì giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên toán của chúng tôi đang say sưa lật xem một quyển vở bài tập.

 

Khi thấy tôi bước vào, bà ấy còn vẫy tay gọi tôi lại xem cùng.

 

“Lớp trưởng, mau đến đây xem, cô nghĩ em cũng không thể viết ra quyển vở bài tập nào tốt hơn quyển này đâu.”

 

Tốt hơn tôi ư?

 

Tôi nhướng mày, tiến lại gần xem qua vài trang.

 

Thật thú vị, đây không phải là vở của tôi sao?

 

Bố cục nội dung, thậm chí cả nét chữ cũng giống hệt.

 

Tôi giả vờ như không biết gì, tỏ vẻ tò mò hỏi.

 

“Thưa cô, vở này là của ai vậy ạ?”

 

“Đây là vở của Ngô Linh Linh lớp chúng ta, cô chỉ định hỏi em ấy làm thế nào để trong thời gian ngắn nâng cao được thành tích toán đến như vậy, kết quả em ấy đã đưa cho vô quyển vở bài tập tự tổng kết của mình.”

 

“Ồ, cậu ấy nói là do cậu ấy tự tổng kết ạ.”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào quyển vở đó và mỉm cười.

 

“Phải, em ấy còn nói là đã thức vài đêm liền nữa, đúng là học tập vẫn phải dựa vào ý thức tự giác.”

 

“Ngày mai cô phải khen ngợi em ấy trên lớp để cho mọi người hiểu được tầm quan trọng của việc ghi chép mới được.”

 

Tôi nhìn giáo viên đang rạng rỡ, mắt cô ấy sáng lên, tôi cũng mỉm cười theo.

 

Vừa ngồi lại chỗ trong lớp, tôi đã bị mấy bạn nữ vây quanh.

 

“Mạt Ngôn, lần này cậu lại đạt điểm tối đa trong bài kiểm tra toán à? Cậu học thế nào vậy? Hu hu hu, tớ lại trượt mất rồi.”

 

“Tớ cũng vậy, tớ cũng vậy!”

 

Họ ồn ào không ngớt.

 

Tôi cô gắng không nhăn mặt, chỉ muốn tìm lý do để nhanh chóng đuổi họ đi, nhưng bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

 

“Các bạn có muốn xem qua vở ghi chép của tớ không? Linh Linh nói rằng nó khá hữu ích đối với cậu ấy đấy.”

 

“Ồ phải ha, lần này điểm toán của cậu ấy khá cao.”

 

Thấy họ tỏ ra hứng thú, tôi liền đưa bài ghi chép cho họ.

 

“Nếu các bạn thấy nó có ích, thì có thể tự đi photocopy ra một bản.”

 

“Thật sao? Cậu tốt bụng quá!”

 

Lại là người tốt nữa sao?

 

Tại sao khi khen ngợi người ta chỉ biết nói câu này? Thật là nhàm chán.

 

6

 

“Chu Mạt Ngôn, xin lỗi, hôm đó tớ hơi mất kiểm soát, tớ có thể mời cậu đi ăn bữa tối để bù đắp không?”

 

Người đứng trước mặt tôi lại là kẻ ngốc mà tôi thậm chí còn không muốn nhớ tên.

 

Gương mặt đầy vẻ xin lỗi giả tạo, ánh mắt chứa đầy ghen tị xấu xí và ác ý.

 

Thông thường, tôi không bao giờ lãng phí thời gian vào những chuyện tôi thấy vô nghĩa.

 

Vậy nên cậu có thể yên phận một chút, đừng đến làm phiền và lãng phí thời gian quý báu của tôi được không?

 

Tôi thở dài, tiến lại gần cô ta và thì thầm.

 

“Cậu có thể tránh xa tôi một chút được không? Đừng làm phiền tôi, tôi thực sự rất mệt mỏi.”

 

Chỉ một câu nói, diễn xuất tệ hại của cô ta lập tức bị bại lộ.  

 

Hơi thở gấp từ mũi cô ta phả ra, miệng tỏa ra mùi hôi.  

 

Tôi nhíu mày, quá bẩn mắt.  

Hết Chương 3.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page