“Vậy…… Mạt Ngôn, tớ có thể chép lại vở của cậu không?”
Ánh đèn trên lớp học có vẻ hơi chói, tôi nheo mắt lại, không nhìn ánh mắt nịnh nọt, ngại ngùng của cô ta, sau đó như không có chuyện gì mỉm cười gật đầu.
“Được thôi.”
“Ôi Mạt Ngôn cậu thật tốt bụng! Tớ sẽ chép thật nhanh và trả lại cho cậu ngay!!”
Cô gái phấn khích nắm lấy tay tôi, trên mặt tỏ ra vui mừng không thể kiềm chế.
Tôi mỉm cười nhạt, cho đến khi cô ta ngồi trở lại chỗ của mình.
Lúc đó tôi mới thu hồi nụ cười gượng gạo, lấy khăn giấy từ từ lau qua phần da vừa bị cô ta chạm vào.
Từ nhỏ đến lớn tôi đều hiểu một đạo lý, sự tốt bụng mà người khác dành cho bạn, chẳng qua là bởi vì họ thèm khát thứ gì đó của bạn mà thôi.
“Xí, cậu thấy tự hào lắm chứ gì?”
Tôi dừng bước chân đang hướng về cổng trường, quay đầu nhìn người vừa nói.
Haiz, cô ả n.g.u ngốc.
Tôi nhìn ánh mắt đầy ác ý của cô ta, dường như đặc sệt đến mức có thể hóa thành vật thể, dù gương mặt không xấu nhưng vẻ u ám khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Tôi lảng tránh ánh mắt đó, định không để tâm đến cô ta.
“Cậu đang giả vờ cái gì thế! Cậu không phải là một cô ả trà xanh sao?”
Cô ta hét lên làm các bạn học xung quanh giật mình, mọi người dừng lại theo bản năng, ánh mắt đầy tò mò của đám thích hóng chuyện.
Tôi dừng bước, lại bị nói trúng tim đen.
Nhưng dù vui thế nào đi nữa, thì cậu đã phá hỏng màn trình diễn cẩn thận của tôi rồi, tôi cũng rất tức giận đấy.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, từ từ bước đến bên cạnh.
“Cậu…cậu định làm gì vậy?!”
Ngay lập tức, sự sợ hãi lộ rõ trong mắt cô ta, bước chân không tự chủ mà lùi lại.
Tôi nhẹ nhàng cười, như thể là bạn tốt, tôi tiến gần cô ta, cúi đầu tỏ vẻ tủi thân và thì thầm.
“Xin lỗi, tôi biết cậu không vui vì chuyện chia tay, nhưng thật sự tôi không biết bạn trai cậu là ai, tôi mong cậu đừng nói về tôi như thế nữa.”
Nhưng giọng nói của tôi đủ lớn để những học sinh tò mò xung quanh có thể nghe thấy.
Tôi ngẩng đầu lên, mắt ậng nước lấp lánh, mím môi, cố gắng không để mình khóc ra tiếng.
Tiếp theo, các bạn học xung quanh đều có vẻ như hiểu ra điều gì đó, thì thầm nhỏ to.
“Cậu ấy điên rồi à, nếu tôi là bạn trai cậu ấy thì tôi cũng muốn chia tay.”
“Đúng vậy, không phải do ghen tị với người ta xinh đẹp à? Lại còn bôi nhọ người ta nữa.”
Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô ta bị mọi người xung quanh chỉ trỏ, nhìn cô ta có vẻ điên cuồng, nhìn cô ta mắng mỏ không kiểm soát, và cuối cùng là nhìn cô ta bị hiệu trưởng dẫn đi.
Tôi nhìn cô ta bị kéo đi, rồi mở miệng mấp máy khẩu hình hai chữ “đồ ngốc”, ngay giây tiếp theo biểu cảm của cô ta càng trở nên dữ tợn hơn.
Tôi giơ tay che miệng để không để lộ nụ cười, quá tốt, cô ta đã nhận ra rồi.
Sau đó tôi xoay người, hát nhẹ một bài hát, tựa như không có chuyện gì xảy ra và bỏ đi.
Ồ, cô nói về bạn trai của cô à?
Có lẽ tôi chỉ cười với anh ta một chút thôi.
Tôi không nhớ rõ lắm.
“Lần kiểm tra này lớp chúng ta đã đạt được tiến bộ lớn, đặc biệt là bạn Ngô Linh Linh, em ấy đã đạt được sự cải thiện rất lớn về điểm số môn Toán.”
“Người ta đạt được thành tích tốt như vậy là bởi vì họ đã nỗ lực rất lớn. Để cải thiện điểm số, em ấy đã thức khuya dậy sớm để sắp xếp lại ghi chép Toán sau giờ học.”
“Vì vậy, cô vẫn luôn nhắc nhở các em, nhất định phải học cách tự sắp xếp ghi chép, các bạn có thời gian có thể mượn ghi chép của em ấy để xem, vừa gọn gàng, lại toàn là những điểm chính cô đã giảng trên lớp.”
Tôi quay đầu nhìn Ngô Linh Linh, những bạn ngồi xung quanh dường như đang khen ngợi cô ta, cô ta lắc đầu, má đỏ bừng, cười rất e thẹn.
Lúc tôi và cô ta nhìn thấy nhau, nụ cười trên mặt cô ta trở nên cứng nhắc, sau đó vội vàng dời mắt đi.
Tôi quay đầu lại, một tay chống cằm, ngón tay vô thức chạm vào cuốn sổ ghi chép đã đánh vô số dấu X trên bàn.
“Linh Linh, tớ có thể mượn sổ ghi chép của cậu để xem một chút được không?”
Tôi xoay chiếc bút trong tay, chẳng phải màn trình diễn nên sắp bắt đầu rồi sao?
Tiếng nói lưỡng lự của cô ta vang lên từ phía sau.
“cậu sẽ không keo kiệt đến mức không cho tớ xem một quyển sổ tay chứ?”
“Không… không phải.”
“Vậy cậu cho tớ xem đi.”
“Được… được thôi, nhưng mà cậu… ôi!”
Trước khi Ngô Linh Linh kịp nói hết câu, quyển sổ tay đã bị một cô gái khác giật lấy.
Sự ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt cô gái đó khi càng lật sổ tay, càng thấy hoang mang.
“Linh Linh, ghi chép trong này giống hệt những gì Mạt Ngôn đã viết mà.”
“Cậu… cậu nói bậy bạ gì thế?!”
Ngô Linh Linh vội vàng giật lại quyển sổ tay, nhét đại vào trong ngăn bàn của mình.
“Tôi không nói bậy, tôi mới xem vở bài tập của cậu ấy hôm qua, mà tôi không chỉ xem, tôi còn photo vài bản nữa, mấy đứa chúng tôi đều có.”
You cannot copy content of this page
Bình luận