Danh sách chương

Cuối cùng, bài tập lớp 12 làm cho không ai có tâm trí để suy nghĩ về bất cứ điều gì.

 

Khi chúng tôi hoàn thành bài tập, mặt trời đã lặn.

 

Điện thoại của ba người đột nhiên rung lên cùng một lúc, Ôn Nguyệt nghi ngờ cầm lên xem.

 

“Nhóm lớp học sao lại ồn ào thế này? Họ nói rằng hôm nay có người cầm dao cướp giật ở hẻm Cần Lao…”

 

Cô ấy đột nhiên hít một hơi lạnh.

 

“Chúa ơi! Nếu không phải hôm nay cậu mời tôi đến nhà làm bài tập, thì tôi đã đi đến cửa hàng sách đó rồi.”

 

“Ồ ồ ồ, Thẩm Tác, tôi luôn cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh cậu, cậu đúng là sao may mắn của tôi!”

 

“Không phải đâu.”

 

Tôi giả vờ tỏ ra sâu sắc, lắc đầu.

 

“Là vì cậu là một cô gái xinh đẹp như vậy nên đáng có số phận thuận lợi.”

 

Trong tương lai, mỗi khi có ngày hai nhân vật chính gặp nhau, tôi sẽ gửi tin nhắn cho Ôn Nguyệt.

 

Ôn Nguyệt thường không từ chối khi tôi đến chơi với cô ấy, nhưng Tòng Dật có ý kiến mạnh mẽ.

 

Mỗi lần tôi vừa gửi tin nhắn cho ÔN Nguyệt xong, là Tòng Dật lại khuyên tôi.

 

“Bầu không khí giữa chúng tôi đang tốt, cậu đừng đến đây.”

 

Và tôi vẫn làm theo ý của mình.

 

Nhưng đối với Tòng Dật thì không phải là tôi không có chút ích lợi nào.

 

Mỗi khi anh ấy mua đồ ăn cho Ôn Nguyệt, thì tôi luôn trở thành thùng rác lớn nhất.

 

“Khuyến mãi mua một tặng một, còn một phần thì cậu giải quyết đi.”

 

Thường thì tôi không ăn những thứ được khuyến mãi như vậy, đặc biệt là với thái độ của Tòng Dật.

 

Nhưng rồi lại chẳng hiểu sao những thứ này đều rất hợp khẩu vị của tôi.

 

Vậy là tôi vừa cầm đồ của anh, còn vừa phải mắng anh.

 

“Đồ khuyến mãi mà còn hợp khẩu vị của tôi đến vậy à? Chắc là cậu đã mất thời gian để lựa chọn rồi đúng không?”

 

“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu nhé, đừng nghĩ về anh đây quá nhiều, anh đây chỉ là một huyền thoại mà thôi.”

 

Hệ thống bó tay toàn tập với vụ này.

 

“Xin hỏi cái bóng đèn này cậu định làm bao lâu vậy?”

 

Tôi chỉ cười không nói được gì.

 

“Tình tiết này viết hay quá, chỉ cần nam nữ chính gặp nhau là xảy ra chuyện, cứ gặp nhau là xảy ra chuyện.”

 

“Họ làm gì mà không suy nghĩ kỹ trước khi quyết định ở bên nhau vậy? Họ nên một người ở Bắc Cực, một người ở Nam Cực mới đúng!”

 

12

 

Cứ như vậy, ba người chúng tôi duy trì một mối quan hệ rất ổn định.

 

Như ba cạnh của một tam giác, thiếu một thì không hoàn chỉnh.

 

Sau trận bóng rổ cuối cùng của thời trung học, tôi và Tòng Dật đi ra sân cùng nhau.

 

Âm nhạc từ loa phát thanh trường học pha trộn với tiếng xô đẩy trên sân bóng rổ.

 

Theo mùa hè trôi qua, những ký ức cũng dần phai màu.

 

Chớp mắt, năm học cuối cùng đã kết thúc.

 

Tôi nhìn xa xa lên khán đài và nhìn thấy Ôn Nguyệt.

 

“Chờ đến sau kỳ thi đại học mới tỏ tình, cậu có kiên nhẫn như vậy sao?”

 

Tòng Dật thản nhiên nhận ly nước từ tay tôi.

 

“Không phải tất cả mọi người đều như cậu, muốn theo đuổi ai đó mà lại hấp tấp như vậy đâu.”

 

Tôi sắp phát điên, nhưng lại nghe thấy giọng của anh ấy đột ngột trầm xuống.

 

“Và cũng không phải tất cả mọi người đều như cậu, có can đảm thẳng thắn nói ra những gì mình thích.”

 

Tòng Dật luôn nói chuyện với thái độ như là không quan tâm đến bất cứ điều gì, tôi chưa bao giờ nghe anh ấy nói với ngữ điệu này.

 

Như là có điều gì muốn nói nhưng lại không thể nói ra.

 

Tòng Dật nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.

 

“Cậu đã nghĩ xem sẽ đăng ký nguyện vọng gì chưa?”

 

Tôi đã biết mình muốn học gì từ lâu, nên trả lời ngay.

 

“Học y.”

 

Khi chúng tôi đi ngang qua Ôn Nguyệt.

 

“Hắt xì!”

 

Cô ấy bóp mũi và hắt xì một cái.

 

Tôi lấy một chiếc áo sạch từ cặp sách và đưa cho cô ấy.

 

“Dạo này trời se lạnh, lại thêm cơ địa dễ bị bệnh của cậu, phải chú ý hơn, chỉ còn vài ngày nữa là kỳ thi đại học rồi đấy.”

 

Trên đường về, Ôn Nguyệt lén nói với tôi.

 

“Sao cậu lại tức giận với Tòng Dật vậy? Sao tôi cứ có cảm giác cậu ấy không vui?”

 

Tôi còn đang tự hỏi.

 

Khi chúng tôi chơi bóng, mọi thứ vẫn ổn, không phải là anh ấy không hài lòng với quyết định học y của tôi chứ?

 

Sau này, cũng không biết là ai gọi điện vào giữa đêm, bắt tôi đến biệt thự trên núi của anh ấy để chăm sóc cho nữ chính. 

 

Mà nếu chăm sóc không tốt, còn phải bắt tôi chôn cùng!

 

Tôi bĩu môi.

 

“Không thèm để ý cậu ta!

 

“Tôi cũng đang giận đấy!”

 

13

 

Lần này Tòng Dật tức giận khá lâu.

 

Cho đến khi kỳ nộp nguyện vọng kết thúc, chúng tôi cũng không có liên lạc gì.

 

Tôi biết về việc Tòng Dật đạt giải nhất toán học thông qua biển bảng ở trường.

 

Chuyên ngành mà anh ấy đăng ký cũng là thông qua những người bạn cùng lớp.

 

Khi tiệc cảm ơn thầy cô diễn ra, Tòng Dật không đến, Ôn Nguyệt cũng vậy.

 

“Tôi cảm thấy họ rất hợp nhau đấu! Cậu xem, vừa thi đại học xong thì họ lại ở bên nhau rồi!”

 

“Thầy bói đã nói rồi!”

 

Sau ngày đó, tôi bỏ ghim Tòng Dật trên ứng dụng tin nhắn.

 

Thực ra, từ cách mà cốt truyện đã được dự đoán, tôi đã biết họ sẽ ở bên nhau sau kỳ thi đại học rồi.

 

Tôi cũng đã tự chuẩn bị tinh thần cho mình từ trước.

 

Nhưng khi khoảnh khắc đó thực sự đến, thậm chí cả tay chạm vào điện thoại cũng run lên.

Hết Chương 6.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page