Danh sách chương

Bạch Xảo Xảo nằm trên giường bệnh, nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại run rẩy một cái.

 

Cô ta không thể ngủ yên được.

 

Phó Kinh đã hiểu được nguyên nhân và diễn biến sự việc qua lời kể của cảnh sát.

 

Sau khi tôi và Bạch Xảo Xảo cãi nhau, cô ta đã tìm đến Phó Kinh vài lần, nhận ra rằng bấy lâu nay mình đã hiểu lầm, và muốn tìm một lối đi khác.

 

Nhưng do cả đời được Phó Kinh che chở, nên sự ranh mãnh nhỏ bé của cô ta không đủ để xoay sở trong thế giới khắc nghiệt này.

 

Gần đây, cô ta đã bị chủ một công ty giải trí lừa ký một hợp đồng.

 

Nói là sẽ đưa cô ta ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, ngay khi vừa xuống máy bay, họ đã giữ hộ chiếu và điện thoại của cô ta.

 

Những gì xảy ra sau đó đều là một cuộc khủng hoảng dư luận mà đối phương nhắm vào Phó Kinh.

 

Khi thấy chúng tôi tình cảm của chúng tôi quá vững vàng, kế hoạch của họ không thành, thì đối phương liền trút giận lên Bạch Xảo Xảo.

 

Nếu như cô ta không lanh lợi, lén lấy điện thoại ra báo cảnh sát, có lẽ giờ này đã gặp nạn rồi.

 

Một chiều nắng đẹp, tôi vừa định đẩy cửa phòng bệnh ra, bất ngờ nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội bên trong.

 

Cụ thể hơn, đó là Bạch Xảo Xảo đơn phương buộc tội.

 

“Tôi không đi, tôi muốn làm diễn viên.”

 

Người đàn ông cười lạnh một tiếng.

 

“Cô bị điên à?”

 

“Cậu mới bị điên!”

 

Anh ta bị nghẹn lời, giọng điệu thô bạo.

 

“Đi du học với tôi, bao nhiêu tiền tùy cô.”

 

“Tôi không thích anh.”

 

Người đàn ông im lặng một lúc, bỗng nhiên nổi giận.

 

“Cô không thích tôi mà còn tán tỉnh tôi? Mỗi ngày sáng hỏi tôi có ăn sáng không, trời lạnh bảo tôi mặc thêm áo.”

 

“Bạch Xảo Xảo, cô nói cho tôi biết, cô không có ý định gì với tôi mà làm những điều đó để làm gì?”

 

Tôi: “……”

 

“Không nói lên lời…”

 

Hóa ra cô ta gửi tin nhắn cho nhiều người.

 

Bạch Xảo Xảo không nói gì nữa.

 

Người đàn ông xoa xoa mái tóc rối bời, đứng dậy, lạnh lùng nói:

 

“Được, thiếu gia như tôi thiếu gì phụ nữ, tôi thật là đã tự hạ mình, đi hàng ngàn dặm để gặp cô.”

 

Phó Kinh kéo tôi tránh sang một bên, ôm tôi vào lòng, ra dấu cho tôi im lặng.

 

Trong phòng vang lên tiếng động đinh đang, người đàn ông đá một cú vào cửa.

 

“Chết tiệt, mày khóc thử xem nữa?”

 

Bạch Xảo Xảo khóc càng thêm thảm thiết.

 

Tôi vội vàng định chạy vào.

 

“Anh ta sẽ không đánh người chứ?”

 

Phó Kinh kéo tôi lại.

 

“Cứ xem tiếp đã.”

 

Sau đó trong phòng không còn tiếng động, tôi dán mắt vào cửa, lén lút lắng nghe, tiếng thì thầm nhỏ của hai người từ khe cửa truyền ra.

 

“Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, tôi không mắng cô.”

 

“Cậu vừa la mắng tôi.”

 

“Phải, tôi sai, cô đánh tôi được không?”

 

Phó Kinh dựa vào tai tôi, cười nói.

 

“Em thì hiểu gì chứ, đó là t.ìn.h thú.”

 

Anh ấy kéo tôi đi, suốt đường tôi trông có vẻ suy tư.

 

Vừa lên xe, tôi bỗng nhiên bật khóc.

 

“Hu hu…”

 

Phó Kinh khựng lại, quay lại nhìn tôi.

 

“Em khóc cái gì thế?”

 

“Không phải anh nói đó là t.ì.nh thú sao? Em có thú vị không?”

 

Anh ấy mím môi, vuốt ve đầu tôi, nén lâu mới nói.

 

“Em… khá đáng yêu đấy.”

Sau đó, Bạch Xảo Xảo đã tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí và đi du học.

 

Một tuần sau, chúng tôi cũng đã lên chuyến bay trở về nước.

 

Ngay khi máy bay hạ cánh, Phó Kinh đã kéo tôi thẳng đến bệnh viện.

 

Tại khu vực khám bệnh đông người qua lại, tôi cảm thấy lo lắng đến mức tay đổ mồ hôi.

 

Nhưng Phó Kinh vẫn bình tĩnh, tập trung ngồi xem hợp đồng bên cạnh.

 

Tôi liếc qua, ồ, hợp đồng bị cầm ngược.

 

Anh giỏi quá nha.

 

“Giang Thiển.”

 

Một y tá gọi tên tôi, Phó Kinh lập tức đưa hợp đồng cho trợ lý, nhanh chóng đứng dậy đi theo.

 

Nhận được kết quả khám, Phó Kinh lâu không nói gì.

 

Tôi càng thêm lo lắng.

 

“Có phải đứa bé có vấn đề gì không?”

 

Bác sĩ cười nói với tôi.

 

“Cô không có thai, có nhiều lý do khiến kỳ kinh nguyệt bị trễ, nhưng hiện tại cơ thể cô rất khỏe mạnh.”

 

Tôi ngẩn ngơ.

 

“Nhưng mà que thử thai…”

 

Bác sĩ cười.

 

“Cô bé, hàng fake không đáng tin.”

 

“Xin cảm ơn.” 

 

Phó Kinh rất bình tĩnh dẫn tôi bước ra khỏi phòng khám.

 

Trợ lý ôm hai hộp sữa bột, nghiêm túc nói.

 

“Phó tổng, cần xử lý sữa bột không?”

 

“Không cần, sớm muộn gì cũng dùng tới.”

 

Nói câu này, anh ấy cười một cách rợn người.

 

Và thế là tôi lại bỏ chạy.

 

“Thế nào, hai người cãi nhau à?” 

 

Bạn thân hỏi tôi.

 

“Không phải, tôi đang trốn nợ.”

 

“Nợ gì?”

 

Mặt tôi đỏ bừng, trông rất ngại ngùng.

 

Nhớ lại đêm nọ ở xứ người, tôi vui vẻ lẻn vào chăn anh, ấm áp dán sát vào nhau.

 

“Anh, khó chịu không?”

 

Phó Kinh thở dài kẹp chặt tôi vào lòng, không vui nói.

 

“Được lắm, có con chống lưng rồi.”

 

Tôi cười hì hì lăn qua lăn lại trong chăn.

 

“Em biểu diễn giống giun đất nhé.”

 

Anh cười cứng ngắc.

 

“Ghi nợ trước đã, khi nào “xuất hàng” xong thì trả cho anh.”

 

Vài ngày sau, tôi bị Phó Kinh bắt gặp ngay cửa một trung tâm thương mại.

(Mọi người nhớ chia sẻ mỗi ngày 3 lần để được nhận 30 pha lê đọc truyện miễn phí nhé <3 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ Truyenhn nha)

Hết Chương 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page