Sau đó anh có đến đó vài lần, ăn cơm với tôi nhưng không bao giờ ở lại qua đêm.
Những lúc khác, anh ở trong nhà riêng ở ngoại ô thành phố.
Tôi chưa bao giờ đến đó.
Có lẽ, đó cũng không phải là nơi tôi có thể bước chân vào.
Tôi nắm tay Phó Kinh, lảo đảo bước vào thang máy, dựa vào vách thang máy, ôm lấy anh.
“Để tôi vào trước, nếu anh ấy ở nhà, thì anh chạy ngay đi, hiểu không?”
Hương thơm dịu dàng của gỗ đàn hương bỗng chốc trở nên gần gũi, tạo nên một không khí mập mờ.
Anh rũ mắt, nhìn tôi không một tiếng động.
“Em thường xuyên dẫn người về nhà sao?”
Tôi cười một cách xấu xa, dĩ nhiên là không.
Nhưng tôi đã chán ngấy những ngày tháng bị người khác sai khiến rồi.
Tôi còn trẻ, tôi cũng thích nhìn ngắm trai đẹp, yêu đương, tại sao Phó Kinh được quyền yêu người khác, còn tôi phải ở nhà như góa phụ sống?
Ding!
Thang máy dừng lại.
Tôi nhập mật khẩu hai lần mới mở được cửa.
Nhà vẫn giữ nguyên dáng vẻ như lúc tôi đi, phong cách đơn giản màu xám trước kia đã không còn, rèm cửa đã được thay bằng màu vàng nhạt, bàn ăn được trải một tấm vải ren hoa.
Tôi kéo cà vạt của anh ta, lôi vào.
“Đúng là trời giúp tôi rồi.”
Phó Kinh đột ngột dùng một tay ôm lấy eo tôi và đi vào phòng tắm.
“Thả tôi xuống!”
Ánh đèn ấm áp trong phòng tắm khắc họa rõ nét khuôn mặt của anh.
Trái tim tôi lộp bộp một cái.
“Sao anh lại giống hôn phu của tôi thế?”
Phó Kinh nâng mí mắt, không thèm để ý đến tôi.
Bỗng nhiên tôi tỉnh táo lại, tôi muốn chạy trốn, nhưng lại dễ dàng bị anh bắt lại.
“Cứu mạng… giết vợ lừa bảo hiểm…”
Anh bịt miệng tôi lại, xắn tay áo và ngồi xổm bên cạnh.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, lần sau sẽ mua bảo hiểm cho em.”
Quá trình quá dài, quá phức tạp, một số chi tiết tôi đã không nhớ rõ nữa.
Tôi chỉ nhớ là từ khi tôi đổ một gáo nước ấm lên áo sơ mi và ngã vào lòng anh ấy, mọi chuyện bắt đầu diễn ra nhanh chóng theo một hướng không thể dự đoán được.
Khi mọi thứ xong xuôi, đã là nửa đêm.
Tôi cảm thấy nặng nề, nghe thấy tiếng sấm bên ngoài cửa sổ nhưng không mở mắt ra được.
Phó Kinh đang nói chuyện điện thoại, tiếng khóc của phụ nữ lọt vào tai tôi qua ống nghe từng đoạn từng đoạn.
“Được, đừng sợ, tôi đến đó ngay.”
Giọng anh rất nhẹ, như không muốn làm người đối diện sợ.
Khi tôi mở mắt vào ngày hôm sau, người đã đi, giường trống không.
…
Trong một buổi chiều nắng đẹp, tại văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị.
Tôi ngồi đối diện với Phó Kinh, lấy hết can đảm nói.
“Chia tay đi.”
Phó Kinh đang đọc tài liệu, nửa khuôn mặt anh được ánh nắng chiếu rọi, làm cho người ta không thể rời mắt.
Nghe thấy lời tôi nói, anh không hề lạnh lùng mà từ tốn ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhướn cao lông mày nhìn tôi.
“Nếu anh nhớ không nhầm, thì tối qua em còn muốn cưới anh đấy.”
Ánh mắt đó dù mang vẻ đạo mạo của một quý ông, nhưng lại ẩn chứa một chút dữ dội khiến người ta không khỏi rùng mình, khiến tôi bất giác nhớ lại ký ức nóng bỏng của đêm qua và tai tôi ửng đỏ.
Cảm giác này chỉ kéo dài trong chốc lát, nhanh như ảo giác.
Tôi ho khan một tiếng, thực sự không thể nghĩ ra lý do gì khác, chỉ nói ra bốn chữ.
“Chúng ta không hợp.”
Sau khi quan sát tôi một hồi, Phó Kinh nhếch môi.
“Được, đi dự tiệc cùng anh, thì anh sẽ đồng ý với em.”
Thấy tôi ngồi im không động, Phó Kinh xoay ngòi bút, đi thẳng vào vấn đề.
“Có trai đẹp.”
“Tôi đồng ý.”
7 giờ tối hôm đó, trong bữa tiệc, ly rượu nâng lên chạm nhau không ngớt.
Tôi khoác tay Phó Kinh, lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn trong phòng.
Dẫu sao bấy nhiêu năm qua, tin đồn về Phó Kinh khá phức tạp, mọi người càng tò mò về “người yêu cũ” bí ẩn của anh.
Phó Kinh dẫn dắt tôi lưu loát giữa các đối tác kinh doanh.
Tôi mỉm cười, vẻ ngoài lịch thiệp nhưng thực ra phần hồn lơ đãng.
Quả thật là đẹp trai… mỗi người một vẻ.
Càng nhìn, má tôi càng nóng lên, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, đôi mắt đen láy sáng ngời.
Như thể cá được thả tự do về đại dương.
Phó Kinh cũng không quản lý tôi, để tôi tự do làm những gì mình thích.
“Chào chị, em tên là Bạch Xảo Xảo.”
Sau khi đã kết bạn với ba mươi tám người, tôi gặp cô gái đầu tiên trong tối nay.
Cô ta mặc một chiếc váy trắng, trên khuôn mặt còn vương vẻ ngây thơ của kẻ mới bước vào đời, đôi mắt trong veo như hồ thu đầy nhiệt huyết.
Bạch Xảo Xảo nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy kính trọng.
“Em là diễn viên nhỏ, lần này đến đây là để mở rộng mối quan hệ, được biết chị thật sự là một vinh dự lớn.”
Cô ta xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không thể rời mắt.
“Chị ơi, chuỗi gỗ đàn hương này chắc hẳn rất đắt nhỉ?”
Sự tiếp cận bất ngờ khiến tôi ngửi thấy mùi hoa nhài từ người cô ta.
Chỉ một giây sau, cổ tay tôi đã bị cô ta nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tôi tỉnh lại, cảm thấy mặt mình hơi nóng.
You cannot copy content of this page
Bình luận