Danh sách chương

“Anh đẹp trai, đi một mình sao? Anh trông giống một người bạn của tôi, thêm số điện thoại nhé.”

  

Chàng trai trẻ ôm điện thoại, lùi lại một bước, gần như muốn khóc.

 

“Anh ơi, em tìm được người rồi, chị dâu lại… lại đòi số điện thoại của em nữa…”  

 

Nếu lúc này tôi tỉnh táo, tôi sẽ nhận ra mình đang tán tỉnh em trai của Phó Kinh, Phó Cẩm.  

 

Và đây không phải là lần đầu tiên tôi làm điều này…  

 

Nửa giờ sau, tôi được Phó Cẩm dìu ra khỏi quán bar.  

 

Tôi lẩm bẩm.

 

“Anh đẹp trai hơn hôn phu của tôi đấy, biết không? Nếu chúng tôi chia tay, anh có muốn xem xét ở rể không?”

  

“Anh ơi…” 

 

Phó Cẩm như thể vứt bỏ một cục than nóng bỏng, cậu ta ném tôi đang say khướt vào ghế sau của một chiếc Rolls-Royce.  

 

Tôi mềm nhũn dựa vào một người, bàn tay rộng lớn vững chãi đỡ eo tôi, giọng nói trầm thấp vang lên.

 

“Em uống bao nhiêu rồi?”  

 

“Không nhiều, chỉ khoảng nửa chai.” 

 

Tôi mơ hồ đáp lại, ngồi lên đùi anh, híp mắt nhìn.  

 

Một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, cơn mưa nhỏ không thể che giấu vẻ cao quý và sắc sảo trong ánh mắt anh.  

 

Đúng là gu của tôi.

 

Tôi mềm nhũn dựa vào anh, mơ hồ nói.

 

“Được thôi, anh cũng được, hai người cùng lúc đi.”

 

Anh lập tức bịt miệng tôi lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra cửa sổ.

 

“Chỉ nửa chai bia mà say như vậy sao?”

 

Gương mặt Phó Cẩm chùng xuống.

 

“Vodka đấy, uống một chai to như chai Coca-cola… Anh, lần này thật sự là em không cố tình dụ dỗ chị dâu, là chị ấy tự tìm đến em.”

 

Thật ra điều này cũng không thể trách tôi.

 

Ai bảo họ nhà Phó có gen di truyền tuyệt vời như vậy chứ, hai anh em họ đều đúng gu của tôi.

 

Tôi và Phó Cẩm cùng trang lứa, cậu ấy là đàn em trong trường của tôi.

 

Hồi đại học, tôi đã từng cưa cẩm cậu ấy.

 

Chỉ là cậu ấy quá nhút nhát, chẳng có gì xảy ra cả.

 

Tôi thì trí nhớ không tốt, lần đầu cưa là năm nhất, đến năm cuối gặp lại, thấy hợp mắt, lại cưa một lần nữa.

 

Lại còn là trước mặt “phụ huynh” của Phó Cẩm.

 

Hôm đó, “phụ huynh” của cậu ấy, chính là Phó Kinh…

 

Cơn mưa bên ngoài cửa sổ có vẻ đang to dần.

 

Tôi híp nửa mắt, tựa vào vai Phó Kinh, lẩm bẩm những lời người khác không thể hiểu.

 

Vì nửa đêm đi chơi ở quán bar nên Phó Cẩm đã bị người của Phó Kinh đưa về nhà.

 

Tôi thân mật dựa sát vào, túm lấy cà vạt của Phó Kinh.

 

“Anh trai này ơi, mình cưới nhau nhé?”

 

Tiếng thì thầm của tôi cùng hơi rượu len lỏi vào tai Phó Kinh.  

 

Anh nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt thâm sâu của anh không hề lay chuyển, trở nên u ám hơn.

 

“Giang Thiển, em có biết mình đang nói chuyện với ai không?”  

 

Khi thấy tôi không trả lời, anh cong ngón tay, nắm vào hàm dưới của tôi, nhẹ nhàng nâng lên, buộc tôi phải nhìn vào mắt anh.  

 

“Anh là Phó Kinh, không phải Phó Cẩm.”  

 

Anh mặc một bộ vest đen, khuôn mặt lạnh lùng, mỗi cử chỉ đều khiến tâm trạng bất an của tôi dấy lên.  

 

Tôi bắt đầu trở nên bồn chồn.  

 

Ngón tay của Phó Kinh đặt lên nút bấm, cửa sổ xe màu đen từ từ đóng lại, ngăn cách tiếng ồn bên ngoài.  

 

Tôi ngồi trên đùi Phó Kinh, nửa người thẳng lên, ngón tay chạm vào đôi môi lạnh lẽo của anh,  

 

“Suỵt, nghe lời, đêm nay chúng ta không nhắc đến những chuyện xui xẻo.”  

 

Phó Kinh bật cười trong bóng tối, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

 

“Chuyện xui xẻo?”  

 

“Ừm… anh đang nhìn cái gì thế…”  

 

Không khí mờ ám lặng lẽ trôi trong bóng tối, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng trượt chân, suýt chút nữa đã hôn lên môi anh.  

 

Giây tiếp theo, chiếc áo vest phủ lên đầu tôi, khuôn mặt Phó Kinh biến mất, trước mắt tôi tối đen.  

 

Tôi nhíu mày, vừa định vùng ra, thì đã bị anh nắm chặt cổ tay.  

 

“Em có thể ve vãn Phó Cẩm bằng cách vuốt tóc, nhưng lại không muốn phủ áo của anh lên người sao?”  

 

Giọng nói trầm thấp của anh tràn vào tai tôi, ngón cái thô ráp của anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt trong của cổ tay tôi…  

 

Tôi r.ê.n r.ỉ vài tiếng, nhưng lại bị anh ghì chặt vào góc xe.  

 

Giọng nói của Phó Kinh đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

 

“Đừng cựa quậy.”  

 

Mưa tơi bên ngoài cửa xe, dòng xe cộ đông đúc khiến hành trình về nhà càng trở nên xa xôi.  

 

Chiếc áo vest còn vương hơi ấm của anh, hương thơm nhẹ nhàng của gỗ đàn hương vẫn còn đọng lại.  

 

Qua kẽ hở dưới chiếc áo vest, tôi nhìn thấy một đoạn xương cổ tay của Phó Kinh lộ ra, anh đeo một chuỗi hạt gỗ đàn hương giá trị không hề rẻ.  

 

Bất chợt tôi duỗi tay sờ thử.  

 

“Thích à?”

 

Tôi bị che bởi chiếc áo vest của anh, nên không thấy người, chỉ còn cảm giác như một con ruồi không đầu đang say rượu, lảo đảo.

 

“Thích lắm.”

 

Anh lấy nó xuống, đeo vào cổ tay tôi.

 

“Cho em.”

 

Tôi cười phá lên, mơ hồ nói.

 

“Đồ tốt nha.”

 

Có vẻ Phó Kinh cũng đã cười.

 

“Đúng, đồ tốt đấy.”

 

 

Lúc đầu, khi tôi và Phó Kinh đính hôn, anh đã tách một căn nhà dưới tên mình ra để tôi ở, làm cho truyền thông xem.

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page