Danh sách chương

Giữa đêm đói bụng, tôi nổi giận đăng bài.

 

“Chồng chưa cưới chung sống 7 năm lại dám dụ dỗ bạn thân của tôi, nếu muốn nghe kế hoạch báo thù thì chuyển cho tôi 50 tệ.” 

 

Chồng chưa cưới đột nhiên trả lời: “?”  

 

Giây tiếp theo, tài khoản ngân hàng trong điện thoại của tôi nhận được 50 vạn, kèm theo lời nhắn lạnh lùng.

 

“Đã chuyển, nói đi.”

 

Tôi run rẩy giải thích với người đàn ông vừa từ nước ngoài trở về kia.

 

“Em nói là do em quên không đổi sang tài khoản phụ, anh… anh… có tin không?”

 

Tôi là một tác giả viết tiểu thuyết.

 

Mỗi ngày tôi đều phải vật lộn với bản thảo đến tận khuya, dưới tấn công kép của cơn đói và áp lực đăng bài, tôi phát điên lên mất.

 

Tôi liền đăng nhập vào mạng xã hội lúc nửa đêm, kích động đăng bài.

 

“Chồng chưa cưới chung sống bảy năm lại dám dụ dỗ bạn thân của tôi, biết bao lần nhẫn nhịn chỉ đổi lại điều tệ hại hơn. Chuyển 50 tệ để nghe kế hoạch báo thù của tôi nhé!”

 

Ngay sau khi bài được đăng lên, sự bức bối tích tụ trong lòng tôi mới dần tan biến.

 

Phát rồ không tệ nhỉ, có lợi cho sức khỏe.

 

Kèm theo tiếng bíp bíp ngắn ngủi, màn hình điện thoại hiển thị thông báo mới.

 

Phó Kinh: ?

 

Điện thoại tinh tinh liên tiếp vang lên, lượt share, bình luận, và like lập tức vượt qua con số vạn.

 

Có người nói: Tác giả tỉnh dậy đi, bạn nổi tiếng rồi.

 

Tôi lướt lên một cái, đôi mắt trợn tròn.

 

Má ơi, quên không đổi sang tài khoản phụ rồi.

 

Có ch/ế/t tôi cũng không ngờ, lần đầu tiên trong đời lên hot search là vì bịa đặt chuyện chồng chưa cưới ngoại tình…

 

Sau vài phút ngắn ngủi, tài khoản ngân hàng của tôi nhận được 50 vạn, kèm theo một tin nhắn lạnh lùng.

 

“Đã chuyển, nói đi.”

 

Không thể nói ra được, sẽ ch/ế/t đấy.

 

 

Tôi và Phó Kinh đã đính hôn được bảy năm.  

 

Chúng tôi gặp nhau thì ít, xa nhau thì nhiều.  

 

Vì lý do công việc mà anh ấy phải sống xa xứ suốt năm.  

 

Những tin nhắn chúc mừng lạnh lùng vào dịp lễ tết cũng chỉ nhờ vả trợ lý gửi thay.  

 

So với đó, tôi thường thấy anh hơn trên các tạp chí tài chính.  

 

Lần gần nhất chúng tôi gặp nhau là khi anh về nước hai năm trước.  

 

Hai gia đình chúng tôi đã cùng ngồi ăn một bữa cơm thường nhật.  

 

Khi đề cập đến chuyện hôn nhân, anh đã nhẹ nhàng từ chối.

 

“Chuyện đó hãy để sau, bây giờ tôi không có thời gian.”  

 

Đêm đó, anh nhận một cuộc điện thoại và lập tức đứng dậy cáo từ, để lại không khí hơi ngượng ngùng cho cả hai bên gia đình.  

 

Bởi vì mọi người đều biết, trong lòng Phó Kinh có một người mà anh không bao giờ quên được, người đó đã qua đời.  

 

Bạn thân tôi đã tình cờ biết được tin tức này.

 

Người ấy chính là mối tình đầu của Phó Kinh. 

 

Nhiều năm trước, vì sự phản đối quyết liệt của gia đình cô ấy, hai người đã không thể đến được với nhau. 

 

Về sau, khi anh ấy muốn cưới, thì người đó đã không còn nữa.  

 

Dù sao, mối quan hệ của chúng tôi là một liên hôn kinh doanh, mục đích của việc đính hôn là để cùng nhau phát triển, không có ràng buộc tình cảm.  

 

Giờ đây chỉ với một câu nói của tôi, Phó Kinh đã lên hot search trong mục giải trí, có lẽ đám cưới này khó mà thành rồi.  

 

Lúc này, mẹ tôi đang mắng tôi qua điện thoại.

 

“Mau xin lỗi Phó Tổng đi, nếu phá hỏng cuộc hôn nhân này, cô cứ xách luôn đồ của mình đi, cùng với tờ tạp chí của cô nữa.”

 

Tạp chí là ước mơ của tôi, nhưng tiếc thay, do tình hình chung không mấy khả quan, nó đang lơ lửng trên bờ vực phá sản.  

 

Tôi đã dốc sức làm sống lại mơ ước của mình, mới đây còn bán một kịch bản nữa.  

 

Nhưng không thể vì chuyện này mà chịu đòn giáng mạnh chết người!  

 

Tôi run rẩy gửi cho Phó Kinh một tin nhắn.  

 

“Xin lỗi, em quên không đổi sang tài khoản phụ.”  

 

Lo lắng cả ngày cho đến tối, điện thoại bỗng sáng lên.  

 

Phó Kinh: “Anh đang ở sân bay, nửa tiếng nữa sẽ về nhà.” 

 

 …

 

Lúc mười giờ tối, quán bar náo nhiệt và ồn ào.  

 

Tôi nằm trong vòng tay bạn thân, say mê trong ánh đèn và tiếng nhạc.  

 

“Vậy là, bà đã trốn ra như thế này à?”  

 

Vài ly rượu ngoại khiến tôi say mèm, tôi cười híp mắt và nói.

 

“Không lẽ còn chờ anh ấy đến nói chia tay với tôi à?”  

 

Con người ta khi nóng giận thường dễ hành động bốc đồng, chờ khi mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ nói chuyện tử tế với anh ấy.  

 

Ít nhất là phải giữ được tạp chí của mình trước đã.  

 

Ánh đèn chập chờn, một anh chàng điển trai đang cầm ly rượu đi ngang qua.

 

Ngay lập tức, anh chàng đã thu hút ánh nhìn của tôi.  

 

Tình cờ, anh ta cũng quay đầu nhìn tôi, ngừng một chút, rồi lấy điện thoại ra.  

 

Thông thường, điều này có nghĩa là anh ta muốn lấy số điện thoại của tôi.  

 

Thật đáng yêu.  

 

“Biết ngay mà, tôi vẫn còn được săn đón lắm.”

  

Tôi đi giày cao gót, vuốt tóc dài rủ trước ngực, lộ ra hai đường xương quai xanh quyến rũ, uyển chuyển tiến về phía trước.

Hết Chương 1.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page