Danh sách chương

Giọng Tiêu Tuyệt trầm xuống, dằn cơn giận:
“Hương Tuyết, đừng hồ nháo. Đây là quốc yến, ngươi không thể đi.”

Nàng ta òa khóc, cố chấp nài nỉ:
“Sao lại không? Muội có thể làm thị vệ, hay giả làm nha hoàn theo hầu, chỉ cần được bên huynh là được. Muội hứa sẽ ngoan, tuyệt không gây phiền phức, được không, Tuyệt ca ca?” Nói rồi níu chặt tay áo hắn, khẩn khoản đến không chịu buông.

“Không được. Mau trở về. Nếu không—”

Lời hắn còn dang dở thì rèm xe khẽ vén lên, Thu Thủy Mạn thong thả cất giọng:
“Vương gia, nếu để cô nương ấy giả làm thị nữ của thiếp mà đi cùng… thì có gì là không ổn?”

Ánh mắt sâu u uẩn của Tiêu Tuyệt rọi qua cửa xe, dừng lại trên gương mặt trong sáng của nàng. Hắn im lặng rất lâu, rồi mới trầm giọng:
“Đi thay y phục.”

Nói đoạn, hắn xoay người lên ngựa, không nhìn thêm.

Quả nhiên, Hương Tuyết mặc y phục thị nữ bước lên xe. Ánh mắt nàng ta tràn đầy oán hận khi nhìn Thu Thủy Mạn, song đối phương chỉ khẽ khép mắt, im lặng giả vờ ngủ, mặc nàng ta gầm gừ trong lòng.

Xe ngựa dừng trước cung môn. Vừa bước xuống, Thu Thủy Mạn bất ngờ bị một bàn tay rắn chắc nắm chặt. Nàng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn. Chỉ nghe Tiêu Tuyệt thấp giọng cảnh cáo:
“Đây là hoàng cung, giữ mồm giữ miệng cho cẩn thận.”

Nàng mím môi gật đầu. Sau lưng, Hương Tuyết trông thấy cảnh tay trong tay ấy, đáy mắt bùng lên ngọn lửa ghen. Nhưng Thường Phong vốn đã được căn dặn từ trước, theo sát nàng ta như hình với bóng, tuyệt đối không để làm càn.

Thu Thủy Mạn nhanh chóng nhận ra, hễ nàng và Tiêu Tuyệt xuất hiện, vẻ mặt các quan viên đều khẽ biến đổi, sự e dè lộ rõ.

Nàng mím môi, khẽ cười trong bụng. Tiêu Tuyệt liếc sang, bắt gặp nụ cười ấy, tim thoáng mềm lại, bèn hạ giọng hỏi:
“Ngươi biết vì sao họ sợ không?”

Nàng lắc đầu.

“Bởi bản vương… chết đi sống lại, từ đó mang danh Quỷ Vương. Còn ngươi là Quỷ Vương Phi. Thử hỏi, ai dám không sợ?”

Thu Thủy Mạn che môi bật cười khẽ:
“Nếu họ đã sợ, tất trong lòng chẳng quang minh. Thế gian này vốn đâu có ma quỷ thực.”

Ánh mắt Tiêu Tuyệt bỗng dịu lại. Dưới ánh trăng rọi xuống, dung nhan nàng trong y phục tím nhạt rực rỡ tựa mộng, đôi mắt long lanh như nước, nụ cười thanh lệ khiến lòng người xao động. Một mỹ nhân khuynh quốc, không sai.

Chỉ tiếc… nàng mang họ Thu, lại là con gái của Thu tướng.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi một vị quan trung niên áo mũ chỉnh tề, khí thế bất phàm. Bên cạnh ông là một thanh niên tuấn tú, phong thái tôn quý.

“Ngươi nhìn đi, có nhận ra thân nhân mình chăng?” – Hắn ghé sát, trầm giọng hỏi.

Thu Thủy Mạn đảo mắt, cho đến khi chạm vào bóng dáng chàng trai khoác áo gấm trắng. Vừa nhìn, trái tim nàng như rung mạnh, ký ức vỡ òa, từng mảnh vụn ào ạt trở về, tất cả đều liên quan đến người ấy.

“Ca ca… Dạ…” Nàng vô thức thốt gọi.

Tiếng gọi dịu dàng ấy lọt vào tai Tiêu Tuyệt, khiến sắc mặt hắn tức thì sầm xuống. Giọng hắn lạnh như băng:
“Ngươi quên tất cả mọi người, mà chỉ nhớ hắn thôi sao?”

Bàn tay hắn siết chặt tay nàng, lôi nàng ngồi xuống bên cạnh.

Thu Thủy Mạn cau mày, xoa bàn tay đau rát, chẳng hiểu vì sao hắn lại nổi giận vô cớ như vậy.

“Hắn là ca ca ngươi — Thu Dạ Ngân. Còn người bên cạnh chính là cha ngươi — Thu Công Cẩn.” Tiêu Tuyệt cất giọng, vừa nói vừa rót một chén rượu, ánh mắt lạnh băng chiếu thẳng về phía hai người kia.

Thu Thủy Mạn ngước nhìn hai người đàn ông trước mặt. Vị trung niên kia khiến lòng nàng dấy lên một thoáng quen thuộc mơ hồ, nhưng ấn tượng vẫn không đậm bằng khi ánh mắt nàng chạm vào Thu Dạ Ngân.

“Ngươi nhớ ra điều gì sao?” – Tiêu Tuyệt nghiêng người, giọng trầm khẽ vang, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu tâm can nàng.

Thu Thủy Mạn khẽ lắc đầu:
“Chỉ cảm thấy quen mắt, còn lại… không nhớ được.”

Nói đoạn, nàng cúi xuống, ngón tay khe khẽ vuốt lên hoa văn trên mặt bàn, tựa như muốn trốn tránh.

Tiêu Tuyệt không gặng hỏi thêm. Đúng lúc ấy, một loạt tiếng xướng danh vang lên, Nhiếp Dung Trạch theo sau là hoàng thượng, thái tử và hoàng hậu cùng bước vào. Sau ba tiếng “vạn tuế” đồng loạt của bá quan, mọi người lần lượt trở lại chỗ ngồi.

Trong điện, người thu hút ánh mắt nhất không ai khác chính là quốc sư Nhiếp Dung Trạch – một nam tử khoác đạo bào trắng, khí độ phiêu dật. Dù chưa ở trong cung lâu, Thu Thủy Mạn đã nghe không ít lời đồn về ông ta, đặc biệt là việc quốc sư từng giúp nàng và Tiêu Tuyệt sống lại.

“Truyền sứ thần Tây Lương nhập điện.” – Giọng thái giám vang dội, ngân dài khắp đại điện.

Thu Thủy Mạn ngẩng đầu. Hai nam tử trung niên trong trang phục lạ mắt chậm rãi bước vào, quỳ lạy trước long tọa. Một người tiến lên thưa:
“Kính bẩm hoàng thượng Chiêu Nguyệt, quốc vương chúng tôi nghe danh quý quốc nhân tài kiệt xuất, hôm nay đặc biệt muốn ra một câu hỏi. Không rõ trong quý quốc có ai có thể giải được chăng?”

Hết Chương 10: Thành Toàn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page