“Nhân giới chính là cố hương của Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa Tiên quân, cũng là thế giới phồn hoa, mỹ diệu nhất!”
Nói đến nhân giới, trong mắt Sơn Nha không kìm được mà lóe lên thần sắc hướng vọng.
Lý Tùng La thoáng kinh ngạc, nhướng mày: “Nhân giới còn tốt hơn cả tiên giới?”
Sơn Nha dứt khoát: “Đương nhiên nhân giới còn hơn tiên giới! Tiên tộc tuy có thể trường sinh bất tử, nhưng cả ngày chỉ biết chém chém giết giết, đâu bằng nhân giới hồng trần vạn dặm, tự do tiêu dao khoái hoạt!”
“Hơn nữa, nhân giới chính là cố hương của Liên Hoa Tiên quân ——”
Dẫu Sơn Nha chẳng phải nhân cũng chẳng phải tiên, nhưng khi nhắc đến “Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa Tiên quân”, trên mặt hắn ta lại hiện rõ thần tình kiêu hãnh.
“Năm xưa, khi ma tộc hoành hành, tam giới chịu khổ, bất luận yêu tiên nhân đều là tù binh bị ma tộc nhục nhã, nuôi nhốt. Chính Liên Hoa Tiên quân nghịch thiên mà xuất, trước tiên quét sạch ma trong nhân giới! Lại lần lượt hiệp đồng cùng nhị giới yêu, tiên vốn loạn lạc bất hòa, một trận khí thế quét sạch, đuổi ma tộc về Ma vực thâm uyên!”
Lý Tùng La không ngờ lại có thể từ miệng một tiểu yêu tầm thường, nghe được sự nghiệp hiển hách của chính kiếp trước mình.
Hóa ra kiếp trước của nàng so với tưởng tượng còn được ngưỡng mộ tôn sùng hơn nhiều? Bất luận là tiên tử hay yếu yêu, nhắc đến hắn đều chẳng tiếc lời ca ngợi.
Lý Tùng La nhếch môi cười: “Vậy sao? Liên Hoa Tiên quân lợi hại đến thế?”
Sơn Nha lập tức ưỡn ngực, hùng hồn nói: “Ấy là tất nhiên! Liên Hoa Tiên quân làm được những việc chẳng ai bì kịp!”
“Ngài thấu hiểu ma tộc vốn hiếu sát, bạo ngược, tham tàn, chỉ đuổi chúng về thâm uyên thì sớm muộn cũng quay lại. Cho nên Liên Hoa Tiên quân một thân một kiếm, đơn độc xâm nhập Ma vực, nhổ tận gốc bọn dư nghiệt —— Đại vương nếu khi nào đi ngang cửa vực thâm uyên, vẫn còn có thể cảm nhận được kiếm ý vô song của Liên Hoa Tiên quân trong vết nứt nơi ấy!”
Lý Tùng La nghiêng đầu, nửa cười nửa chẳng cười: “Theo ngươi nói, Liên Hoa Tiên quân là đánh thắng rồi?”
Sơn Nha ủ rũ cúi đầu: “Liên Hoa Tiên quân tuy thắng, song rốt cuộc cũng vì lực kiệt, hồn tan thân vong nơi Ma vực.”
Lý Tùng La: “Vậy sao? Thật chẳng nhìn ra được, theo lời ngươi thì vị Tiên quân kia khởi thân từ nhân giới, xưng là tiên, vậy mà yêu tộc các ngươi lại cũng hết lòng kính phục.”
Sơn Nha kích động đáp: “Liên Hoa Tiên quân nào giống bọn tiên giới cao cao tại thượng kia! Liên Hoa Tiên quân chính là chân chính Kiếm tiên!”
“Mười tám tòa yêu thành nối thông nhân giới —— chính là do Liên Hoa Tiên quân kiến tạo! Hiện tại, trong mỗi một tòa thành đều còn có tượng thờ của ngài!”
Lý Tùng La: “Ồ? Ngươi từng thấy qua sao?”
Sơn Nha đáp: “Dù tiểu yêu chưa từng vào thành, nhưng những nơi tụ tập lớn quanh yêu thành cũng đều có tượng thờ Liên Hoa Tiên quân!”
Mức độ được người đời kính mộ của kiếp trước, đã vượt xa dự liệu trong lòng Lý Tùng La.
Nàng vốn tưởng bản thân chỉ ở tiên giới mới được người ta ca tụng, chẳng ngờ ngay cả trong yêu giới cũng có lắm yêu quái tưởng nhớ. Thế này thì gọi là gì? —— Bạch nguyệt quang của tam giới sao?
Thật thú vị.
Lý Tùng La kéo Tạ Phù Cừ đang phiêu đãng phía sau mình lại, chỉ vào gương mặt hắn hỏi Sơn Nha: “Ngươi xem kỹ mặt hắn, có thấy quen mắt chăng?”
Sơn Nha bị hỏi đến mờ mịt, ánh mắt dời về phía dung nhan Tạ Phù Cừ.
Hôm nay tuy trời u ám, snhưng cũng chẳng mưa. Dung mạo tuấn lãng, ngay ngắn của thanh niên kia hoàn toàn phơi bày dưới ánh sáng, làn da trắng bệch mang chút sắc tro, còn mày và mi đen rậm, lộ ra một loại mỹ cảm chính trực đến mức dù chết vẫn quang minh.
Sơn Nha nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi gãi đầu, dè dặt đáp: “Bẩm Đại vương, ta… ta có nên thấy quen?”
Lý Tùng La nhướng mày, hỏi vặn lại: “Ngươi không thấy hắn rất giống tượng Liên Hoa Tiên quân sao?”
Sơn Nha tuy sợ hãi nàng, nhưng ở vấn đề này lại kiên định lạ thường, lắc đầu khẳng định: “Hoàn toàn chẳng giống chút nào.”
Quả nhiên càng thêm thú vị.
Ánh mắt Lý Tùng La từ mặt Sơn Nha lại chuyển qua dung nhan Tạ Phù Cừ.
Tạ Phù Cừ tuy đã chết mấy nghìn năm, nhưng bởi thế giới quan đặc thù, nên chỉ có sắc da trắng bệch, đồng tử nhạt đi, mất đi thần thái, chứ dung mạo vốn dĩ không đến nỗi biến đổi quá nhiều.
“À, đúng rồi. Ngươi có biết đây là gì không? Yêu chăng?”
Lý Tùng La mở bàn tay vẫn nắm chặt trước mặt Sơn Nha, trong lòng bàn tay là một con bươm bướm cánh tím u minh.
Sơn Nha đứng cách đó một khoảng, nhìn kỹ rồi đáp: “Bẩm Đại vương, đó là Minh điệp.”
“Loài Minh điệp này vốn chỉ ăn xác thối, là tiểu yêu không có công kích lực. Chắc hẳn là bị mùi xác chết hấp dẫn mà tới.”
(Mỗi ngày chia sẻ 3 lần, sẽ được 30 pha lê miễn phí đó ạ, mọi người nhớ chia sẻ để đọc truyện nha :3 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ)
You cannot copy content of this page
Bình luận