Vương Lại Tử nghe xong thì quay phắt đầu, giận dữ trừng mắt nhìn gương mặt điềm tĩnh của Trình Tịnh, trong lúc đó anh ta chỉ thấy chướng mắt vô cùng.
“Đó là đội trưởng của bọn tôi, cũng là người từng chẳng ngần ngại lao lên phía trước để bảo vệ các người.”
“Tôi không bắt cô phải đau lòng thương xót giống chúng tôi, nhưng ít ra cũng đừng có vẻ như đang hả hê cười trên nỗi đau người khác.”
Trình Tịnh: “…”
Cô có chỗ nào giống đang vui mừng sao? Từ đầu tới cuối, khóe môi cô đã từng cong lên chưa?
Đầu Trọc bước tới, chắn ngang giữa hai người, gạt đi ánh nhìn đối chọi kia, rồi nghiến răng nghiến lợi quát Vương Lại Tử:
“Ngậm cái miệng của cậu lại. Đội trưởng thành ra thế này, trong lòng ai cũng khó chịu.”
“Một thằng đàn ông mà dám trút giận lên người vô tội, đội trưởng biết được chắc chắn sẽ lột da cậu.”
Rồi anh ta quay sang xin lỗi:
“Trình Tịnh, cô đừng để bụng. Cậu ta chỉ là quá đau lòng, nhất thời mất đi lý trí thôi.”
Trình Tịnh gật đầu:
“Không sao, tôi sẽ không chấp nhặt.”
Nhưng trong lòng cô cũng thầm ghi nhớ, Vương Lại Tử nói không sai, trong tình cảnh như thế này, phản ứng của cô quá lạnh nhạt.
Đó là lỗi của cô, bởi kiếp trước đã trải qua quá nhiều lần tương tự, nhưng ở đời này, đây là lần đầu tiên.
Vương Lại Tử cúi gằm đầu, ôm lấy mặt, nức nở không thành tiếng.
Bọn họ chỉ muốn đến được khu an toàn thôi, sao lại khó khăn đến mức này?
Đầu Trọc thở phào nhẹ nhõm, gật đầu trấn an Trình Tịnh rồi dời ánh mắt về phía Vương Lại Tử.
Nếu không phải nghĩ cậu ta đi theo đội trưởng lâu nhất, tình cảm sâu nặng nhất, thì e rằng giờ phút này anh ta đã thẳng chân đá văng ra ngoài rồi.
“Các anh tránh ra một chút, đừng lại gần.”
Trình Tịnh dặn dò, còn bản thân thì cẩn thận tiến lại phía trước.
Đội trưởng nằm trên chiếc giường inox, chăn đệm đã bị cháy thành tro.
Xung quanh giường đều ướt sũng, hẳn là mấy người kia dội nước dập lửa để lại.
Trình Tịnh thở phào, trên đường chạy đến đây cô lo nhất chính là đừng để cháy lan cả thư viện.
Nơi này là niềm hy vọng về tri thức cho những người sống sót sau này.
Mấy người đàn ông cũng dần bình tĩnh lại, căng thẳng dõi theo từng cử động của Trình Tịnh.
Ngọn lửa quanh người đội trưởng nóng bỏng đến mức lúc nãy đã bén sang áo Chu Kiệt, may mà anh ta phản ứng nhanh, nếu không thì giờ đã biến thành một khối than.
Vương Lại Tử ngẩng đầu, run giọng nhắc:
“Đừng tới quá gần, nhiệt độ cao lắm.”
“Không sao, tôi biết chừng mực.”
Trình Tịnh dừng lại cách Tôn Thanh Hải nửa mét.
Toàn thân anh ta đỏ rực, đó là dấu hiệu dị năng tiêu hao quá độ. Lúc này quan trọng nhất chính là phải đánh thức được ý thức của anh ta.
Bởi một khi dị năng trong cơ thể bị rút cạn, bản năng sẽ không ngừng lấy mạng sống ra bù đắp.
“Đội trưởng, tỉnh lại đi. Anh nhất định phải chiến thắng bóng tối này.”
Tròng mắt Tôn Thanh Hải khẽ động, nhưng mí mắt vẫn nặng trĩu không thể mở.
Anh ta như bị nhốt trong một trạng thái kỳ lạ: nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng lại chẳng điều khiển nổi cơ thể mình.
Trình Tịnh thấy phản ứng ấy, trong lòng liền nhẹ nhõm. Chỉ cần còn đáp lại thế giới bên ngoài, thì sớm muộn gì cũng tỉnh.
Cô quay đầu dặn:
“Các anh thay phiên nói chuyện với đội trưởng, kể lại những chuyện từng trải qua. Gọi anh ấy tỉnh lại càng sớm càng tốt.”
Đầu Trọc lập tức bước tới, hồi tưởng những kỷ niệm đã qua, vừa kể vừa mỉm cười.
Ba người còn lại cũng hiểu ý, tự giác xếp hàng phía sau, không ai hỏi việc này liệu có ích hay không.
Trong lòng họ chỉ còn một niềm tin: nhất định có ích. Đội trưởng nhất định sẽ tỉnh lại.
Trình Tịnh lặng lẽ bước ra khỏi phòng nghỉ, cô không lên tầng hai nữa mà ngồi dựa nơi cửa.
Tiếng cười đan xen nước mắt thỉnh thoảng vọng ra.
Ai bảo đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa tới lúc thương tâm mà thôi.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ