Trình Tịnh cố hít sâu từng hơi, nhưng không cách nào khống chế được nhịp tim đang dồn dập.
Việc cô trọng sinh đã khiến rất nhiều chuyện thay đổi. Nếu trí nhớ không sai… thì người đàn ông mặt chữ quốc kia, lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.
Hoặc đúng hơn là, cả nhóm người này vốn phải có mặt ở thư viện kia mới đúng.
Trình Tịnh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không hiểu ra manh mối gì, chỉ thất vọng dựa vào tường, ngước mắt nhìn gã mặt chữ quốc đang cúi đầu, giả vờ nghỉ ngơi từ lúc bước vào.
Cô vĩnh viễn sẽ không biết chính vì bản thân vô tình xen vào trận chiến giữa bọn họ và đám xác sống, khiến họ rời đi sớm hơn, lại không bị xác sống đuổi kịp, mới có thể tiến vào quán ăn sáng này.
Kiếp trước…
Gã râu quai nón cùng đồng đội liều chết mở đường trong bầy xác sống, chỉ còn sót lại sáu người.
Bị một nhóm xác sống đuổi sát phía sau, họ lao vào thư viện với cánh cửa đang mở toang.
Trong số sáu người ấy, có cả gã mặt chữ quốc. Khi bọn họ kiệt sức nằm vật xuống nghỉ ngơi, hắn bất ngờ nhào tới…
Sự xuất hiện của cô đã thay đổi vận mệnh của không ít người.
“Đội trưởng, tôi không đồng ý để anh đi.”
Giọng Chu Kiệt kích động, ẩn chứa nỗi bi thương khó tả.
“Buông ra.”
Giọng điệu gã râu quai nón kiên quyết, toàn thân toát ra khí thế sắc bén.
Trình Tịnh thu hồi ánh nhìn từ gã mặt chữ quốc, ngạc nhiên nhìn hai người đối diện, rõ ràng có gì đó bất thường.
“Tôi không buông, chết cũng không buông.”
Chu Kiệt chẳng còn giữ thể diện, ngồi sụp xuống đất, ôm chặt lấy chân râu quai nón, nhất quyết không thả.
“Tôi là đội trưởng, cậu phải nghe lệnh tôi vô điều kiện. Tôi ra ngoài dọn sạch xác sống xung quanh, các cậu thừa cơ rời đi.”
Chu Kiệt, Gã hói và Vương Lại Tử đồng loạt đứng bật dậy, chạy tới bao vây lấy anh ta.
“Đội trưởng, ý anh là sao? Định bỏ rơi bọn tôi à?”
Chu Kiệt trưng ra vẻ mặt không tin nổi.
Vương Lại Tử tiến sát, cẩn thận đánh giá, nghiêm giọng nói:
“Đội trưởng, chúng ta chưa từng làm chuyện bỏ lại chiến hữu chạy trốn một mình.”
“Cút xéo, cậu nói vậy là lời con người nói à?”
Gã hói vung chân đá Vương Lại Tử sang một bên.
“Đội trưởng, có phải anh đang giấu chúng tôi chuyện gì không? Nói ra đi, chúng ta cùng nghĩ cách. Anh em sống chết có nhau, có gì mà không thể nói?”
Ánh mắt gã râu quai nón lần lượt lướt qua từng người, cuối cùng mỉm cười đầy cảm khái:
“Có được bốn anh em như các cậu, là phúc phận của Tôn Thanh Hải tôi.”
“Đại ca không thể tiếp tục đi cùng mọi người nữa. Các cậu đều là những người giỏi giang, sau này nếu gặp người nhà tôi, thì hãy chăm sóc họ thay tôi nhé.”
Tôn Thanh Hải giơ tay phải, kéo ống tay áo lên, một vết cào hiện ra, phần da xung quanh đã thâm tím.
Gương mặt bốn người lập tức phủ đầy tuyệt vọng, đôi mắt họ đỏ hoe khi nhìn người luôn quan tâm che chở mình.
Chu Kiệt nắm chặt lấy bàn tay Tôn Thanh Hải, run lên nhưng không chịu buông, ngược lại càng siết chặt hơn.
Anh ta nghiến răng:
“Tôi mặc kệ. Chừng nào anh chưa biến dị, thì dù anh có nói chết đi nữa, tôi cũng không buông tay.”
“Tiểu Kiệt, đừng bướng bỉnh. Cậu hiểu tính tôi, thà tự sát cũng không muốn liên lụy đồng đội.”
Tôn Thanh Hải dùng cánh tay còn lành vỗ nhẹ lên đầu Chu Kiệt.
Chu Kiệt ương ngạnh, nước mắt ào ạt lăn dài.
Người thân mất đi, anh ta bất lực. Giờ đến cả người anh ta coi như anh trai cũng sắp ra đi… anh ta còn lại gì nữa?
“Tôi sẽ không rời xa anh. Nếu anh đi, tôi sẽ đi cùng với anh.”
Gã hói, Chu Kiệt và Vương Lại Tử liếc nhau, rồi đồng thanh nói:
“Đội trưởng, tôn chỉ của chúng ta là không bỏ rơi, không từ bỏ.”
Ý rõ ràng: khi Tôn Thanh Hải chưa hóa thành xác sống, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ lại anh ta.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ