Trình Tịnh không trả lời hai người kia, mặc kệ điện thoại hết lần này đến lần khác sáng lên rồi tắt đi.
Cô sẽ không lập tức ra tay xử lý bọn họ.
Cô muốn bọn họ phải nếm trải sự hoảng loạn và tuyệt vọng trong tận thế.
Nếu bây giờ kết liễu, thì chẳng phải là báo thù, mà là giải thoát cho bọn họ.
Cô muốn đợi đến khi tình hình tạm ổn, bọn họ tìm được chỗ trú thân, tưởng rằng bản thân đã an toàn, lúc ấy mới cho họ một “niềm vui bất ngờ”.
Ngày thứ tám.
Đoạn hình ảnh liên tục phát trên quảng trường biến mất, tín hiệu điện thoại cũng đồng thời biến mất theo.
Trình Tịnh biết đã đến lúc mình hành động.
Trước nay cô vẫn án binh bất động, chẳng muốn biến thành đối tượng được “các chú cảnh sát” giải cứu.
Ngày thứ hai sau khi tận thế bùng nổ, ở khắp tỉnh A đã lập nên nhiều điểm cứu nạn, người được giải cứu lần lượt được đưa đến đó.
Kiếp trước, cô cùng Sở Đình và Lý Gia Thành vào điểm cứu viện phía đông thành phố.
Hơn trăm con người chen chúc trong một nhà xưởng trống trải.
Biện pháp an toàn không hề chu toàn, liên tiếp có người biến dị, số người sống sót ngày một ít đi.
Đến cuối cùng tình thế hỗn loạn, bọn họ mới may mắn thoát ra ngoài.
Lần này, Trình Tịnh quyết định đến thư viện cách đây hai con phố.
Nơi đó nửa tháng sau sẽ bị xác sống chiếm đóng, nhưng lúc này chính là cơ hội tốt để ra tay.
Ba năm sau tận thế, sách vở vô cùng quý giá.
Cô phải gom càng nhiều càng tốt, để văn hóa còn có thể được lưu truyền.
Vũ khí trong tay Trình Tịnh là một cây rìu sắc bén.
Hai bên đường không còn thấy bóng dáng người sống nào, chỉ toàn lũ xác sống lang thang.
Con phố đầu tiên có hơn chục xác sống. Nghe tiếng bước chân, chúng lần lượt nhe răng gào rít lao tới.
Ba năm sống trong tận thế, cô đã sớm thích nghi với tốc độ của những xác sống cấp cao.
Đám xác sống thường thế này, cô lười chẳng buồn ra tay.
Cô chỉ tăng tốc, chạy sượt qua chúng, để mặc sau lưng kéo dài ra cả chục “cái đuôi”.
Con phố thứ hai chỉ có hai xác sống. Cô chạy quá nhanh, suýt nữa va phải một con xác sống thấp bé.
Ngay khi nó sắp cắn trúng cánh tay, lưỡi rìu trong tay cô đã bổ xuống ngay cổ.
Hai nhát liên tiếp, mới tách được đầu nó rời khỏi cổ.
Máu sẫm đỏ phụt ra từ cổ xác sống thấp bé, văng tung tóe lên con xác sống còn lại, biến nó thành một “người máu” di động trông càng thêm khủng khiếp.
“Gào!”
Xác sống nữ há to miệng, hàm răng nhọn hoắt dính đầy mảnh thịt vụn.
Cử động quá lớn khiến từng mẩu thịt vụn rơi lả tả.
Trình Tịnh tung một cú đá mạnh vào ngực nó.
Xác sống lảo đảo lùi lại vài bước, vấp phải một thi thể rách nát dưới chân, ngã nhào xuống đất.
Lợi dụng lúc nó còn đang chật vật gượng dậy, cô lập tức vung rìu chém xuống cổ.
Vài nhát liên tiếp, cái đầu đẫm máu lăn lông lốc sang một bên.
Hơn chục xác sống bám riết phía sau chỉ còn cách cô chưa đầy hai mét.
Trình Tịnh nghiêng người, đối diện với đám xác sống, chân phải dồn lực, đá mạnh cái đầu xác sống nữ vừa rớt sang phía chúng.
Ngay lập tức, cả bọn tranh nhau lao vào cái đầu đẫm máu ấy.
Cơ thể chúng cứng nhắc, chẳng bao lâu đã đè ngã chồng chất lên nhau, giãy giụa mãi vẫn không bò dậy được.
Trình Tịnh không hề chần chừ, quay lưng lao thẳng về phía thư viện.
Cánh cửa lớn đóng kín. Cô thử dùng tay đẩy, phát ra một tiếng “kẽo kẹt” rồi từ từ mở ra.
Siết chặt cây rìu trong tay, cô lao vào trong. Một bóng đen bất ngờ từ bên hông nhào tới.
Không kịp nghĩ ngợi, cô vung chân đá văng bóng đen, đồng thời giơ rìu bổ xuống.
“Khoan đã, tôi là người! Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi!”
Một giọng nam hoảng hốt vang lên.
Động tác của Trình Tịnh khựng lại, lưỡi rìu dừng ngay trên không trung nhưng không hạ xuống.
Giọng nữ lạnh lùng dội khắp không gian trống trải của thư viện:
“Tại sao anh lại tập kích tôi? Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, thì giờ người bị khống chế chính là tôi rồi.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ