Ngày hôm sau.
Trình Tịnh vừa mở cửa tiệm, đối diện là gương mặt rạng rỡ của dì Điền.
Dì hơi ngượng ngùng:
“Có phải dì nóng vội quá không?”
Trình Tịnh khẽ sững người, rồi mỉm cười:
“Con cũng đang vội mà.”
Bên cạnh, Tiểu Mai cúi đầu, ôm lấy thắt lưng đầy vết bầm tím, mặt mũi sưng húp đi lướt qua, chẳng để ý hai người đang đứng ngoài cửa.
Hai người liếc nhau, ngầm hiểu rồi cùng bước ra ngoài, chẳng ai buồn chào hỏi bà ta.
Nghe tiếng bước chân, Tiểu Mai ngẩng đầu, chỉ thấy hai bóng lưng xa dần, nhíu mày khó hiểu: sáng sớm tinh mơ, họ đi đâu vậy?
Chị ta vừa muốn chạy theo hỏi, thì khóe miệng đau nhói khiến bà ta phải dừng lại.
Cái tính hóng hớt vụt tắt.
Nghĩ đến gã chồng súc sinh trong nhà, suốt ngày thúc ép bắt chị ta bán gấp cửa tiệm quần áo, nếu không thì mỗi ngày về nhà lại bị đánh thì bà ta càng thêm tuyệt vọng.
Ai ngu mà thèm mua cái tiệm chết tiệt đó chứ?
Khoan…
Kẻ ngu sao?
Chẳng phải là cô ta sao, sau đó chị ta bĩu môi, Tiểu Quách có dáng vẻ bình thường, chỉ là mạng tốt, tìm được một gã đàn ông nghe lời, còn gặp được một Trình Tịnh ngốc nghếch.
Dì Điền và Trình Tịnh vừa nói vừa cười đi trở về, từ xa đã thấy Tiểu Mai đứng trước cửa hàng, dường như đang chờ ai đó.
Trình Tịnh thầm liếc một cái xem thường, cô không để ý đến Tiểu Mai mà mở cửa hàng kim khí và bước vào.
Tối qua cô đã đem toàn bộ vật tư trên lầu thu hết vào không gian, còn tầng một sợ gây chú ý nên cứ để nguyên chưa động tới.
Buổi sáng vội vã chưa ăn gì, cô dự định lần này làm nhiều một chút, thừa lại sẽ thu vào không gian.
Đang ăn, dì Điền gõ cửa bước vào, đưa cho cô một chùm chìa khóa.
“Tiểu Tịnh, nhà dì cách đây không xa, bình thường rất ít khi ở trong tiệm, chẳng mang theo thứ gì cả.”
“Đợi con ăn xong, thì theo dì qua đó xem một vòng, rồi dì về nhà.”
Trình Tịnh khoát tay:
“Con tin dì Điền, dì cứ về đi! Con của dì vẫn đang chờ ở nhà mà.”
Trong mắt cô, nhiều hay ít vài món đồ cũng chẳng quan trọng.
Trên đường trở về, dì Điền kể khá nhiều chuyện gia đình, bà có hai đứa con, đứa nhỏ mới bốn tuổi.
Dì Điền lau khóe mắt, dịu dàng nói:
“Vậy dì đi đây, có vấn đề gì thì cứ gọi điện cho dì.”
“Vâng.”
Trình Tịnh sống lại đến nay, chưa từng ăn một bữa cơm đàng hoàng, lúc này cô thật sự rất đói.
Dì Điền vừa đi khỏi, Tiểu Mai liền bước tới:
“Tiểu Tịnh, nói thật với chị Mai, có phải em thật sự tiếp quản cửa hàng lương thực dầu ăn rồi không?”
Trình Tịnh ăn cơm không thích có người quấy rầy.
Dì Điền thì khác, bà đến đưa chìa khóa. Còn Tiểu Mai hoàn toàn là đến để hóng chuyện.
Không được đáp lại, Tiểu Mai tự mình lải nhải:
“Chẳng phải Tiểu Quách với dì Điền đang hại em sao? Cả con phố này một ngày cũng chẳng có mấy ai tới mua đồ.”
“Em ấy, thật thà quá, bị lừa rồi, đến lúc khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.”
Trình Tịnh vẫn thong thả ăn cơm, Tiểu Mai lại mang vẻ mặt hận sắt không thành thép, nhưng chẳng ai thèm phụ họa.
Chị ta thấy vô vị thì gãi gãi mũi bỏ đi, trong lòng nghĩ có loại đàn bà không biết tốt xấu như thế, cứ chờ xem kịch hay đi.
Ăn xong cơm, Trình Tịnh bắt đầu gọi điện đặt hàng: năm tấn bột mì, năm tấn gạo, năm tấn muối ăn, năm mươi kiện dầu ăn, năm mươi bao thì là, năm bao ớt khô, năm mươi thùng mì ăn liền các loại nhãn hiệu, chia đều cho mỗi hương vị, hai mươi thùng xúc xích đủ các nhãn hiệu.
Những vật tư này, cô yêu cầu phải giao hàng lệch ngày, ví dụ bột mì giao ngày mai, gạo giao ngày kia.
Mỗi loại sản phẩm nhãn hiệu khác nhau, nhà bán sỉ cũng khác nhau, thời gian giao hàng cũng không trùng.
Tận thế thiếu cái gì?
Muối tinh và gia vị là thiếu quanh năm.
Cô đã từng ăn những xiên thịt nướng chẳng có chút hương vị nào suốt ba năm liền, nghĩ lại cũng chẳng biết mình nuốt kiểu gì.
Bột mì, gạo, dầu ăn những loại này, sau khi cục diện tận thế ổn định, sẽ bắt đầu khôi phục sản xuất.
Địa bàn có hạn, số người còn sống cũng có hạn, quy mô sẽ không quá lớn.
Đời trước, mấy ngày trước khi cô tự bạo, nghe nói căn cứ chuẩn bị sang năm sẽ trồng lúa mì.
Hiện tại Trình Tịnh có điều kiện này, cô nhất định phải chuẩn bị đầy đủ.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ