Trình Tịnh nằm lại trên giường nhưng không tài nào chợp mắt.
Những ký ức kiếp trước lần lượt hiện về trong đầu, đầy hận, đầy oán, tràn ngập những điều không cam lòng.
Nhưng.
Không còn quan trọng nữa.
Bất hạnh đã qua rồi.
Kiếp này, cô muốn tính toán xong mọi việc cho tương lai.
Cô lớn lên ở khu ổ chuột phía đông tỉnh A. Vốn là một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi, có thể sống sót đã là may mắn.
Không chết đói, không chết khát, cũng không bị chó hoang cắn chết, thực sự được cứu vớt.
Người cứu cô là một ông lão sống bằng nghề nhặt ve chai.
Cũng chính ông đã nuôi nấng cô trưởng thành. Người ta gọi ông là ông Trình.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, ông qua đời vì lên cơn đau tim, cả đời chưa từng hưởng một ngày sung sướng.
Người duy nhất mà Trình Tịnh thấy mình nợ ân tình, chính là ông ấy.
Đầu năm nay, có một nhà đầu tư lớn từ tỉnh khác đến, định bỏ vốn khổng lồ để phá bỏ khu ổ chuột, xây thành phố thương mại.
Người dân trong khu dần dần dọn đi. Dù sao chẳng ai muốn sống ở nơi bẩn thỉu, đánh nhau loạn lạc triền miên.
Cô là hộ cuối cùng còn ở lại. Nơi này cất giữ quá nhiều ký ức đẹp về cô và ông, nên cô chẳng nỡ rời xa.
Kiếp trước, cô kiên quyết không đi, đến tận khi tận thế nổ ra.
Về sau nơi này bị thú biến dị chiếm đóng, cô mới buộc phải bỏ lại tất cả để sống sót.
Cô vừa học vừa làm, chật vật mới tốt nghiệp đại học, chưa kịp tìm việc thì tận thế đã bắt đầu. Có thể nói là trắng tay.
Trong tận thế, muốn sống sót, giai đoạn đầu nhất định phải có đủ lương thực. Nói thẳng ra, cô cần tiền, rất nhiều tiền.
Ngôi tứ hợp viện ông để lại tuy cũ nát, nhưng diện tích rất lớn.
Nhà đầu tư trả 3,5 triệu, cô cũng không động lòng.
Kiếp này, khác rồi. Cô phải chuẩn bị đủ lương thực, ít nhất chống chọi được ba tháng đầu tiên đầy khốc liệt.
Sau ba tháng, động vật sẽ bắt đầu xuất hiện.
Chúng chia thành hai loại: một loại có thể ăn, gọi là động vật biến dị; một loại thì thi hóa, tuyệt đối không thể ăn.
Thực vật nhìn chung vẫn giống như trước tận thế, trừ những loại có độc. Nhưng chúng lớn lên gấp nhiều lần.
Mang theo hận ý ngập trời, Trình Tịnh trải qua một đêm dài cô độc, trong lòng cô đã vạch ra kế hoạch chi tiết cho những ngày tới.
“Cốc cốc.”
Trời vừa hửng sáng, Trình Tịnh còn chưa kịp rời giường thì tiếng gõ cửa vang lên.
Kiếp trước, cô luôn dậy từ lúc tờ mờ sáng, bắt đầu một ngày vật lộn để sống.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa không ngừng, thể hiện rõ quyết tâm của người bên ngoài.
Trình Tịnh gãi đầu, cô thay đồ đơn giản rồi mở cửa, bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng.
Cô khẽ liếc đi chỗ khác, nhưng trong lòng đã dậy sóng.
Người đứng ngoài kia, chính là dị năng giả hệ Lôi siêu cấp, cái tên lừng danh không ai không biết trong tận thế.
“Cô Trình Tịnh, đây là Triệu Tổng, phụ trách dự án phát triển khu ổ chuột. Ngài ấy muốn thương lượng điều kiện để cô chịu rời đi.”
Trình Tịnh quay đầu nhìn, khẽ nhướn mày.
Cô nhận ra người đàn ông này, chính là người phụ trách thương lượng bồi thường với các hộ dân.
Cả khu chỉ còn mỗi cô là “hộ đinh”, lãnh đạo bên trên không hài lòng, nên đích thân đến gặp.
Triệu Thiên Thành bước lên, đưa tay:
“Tôi là Triệu Thiên Thành, phụ trách chính của dự án lần này. Cô có thể gọi tôi là Triệu Tổng.”
Vì phép lịch sự, Trình Tịnh bắt tay nhẹ rồi buông ra:
“Tôi là Trình Tịnh, chủ nhà này.”
Triệu Thiên Thành quan sát cô gái trước mặt.
Da trắng mịn, đôi mắt sáng như thủy tinh, rực rỡ dị thường, dần trùng khớp với ký ức của anh về gương mặt non nớt nhưng quật cường năm nào.
“Tôi hiểu tình cảm của cô với nơi này, nhưng không thể đồng tình với việc cô cố chấp không chịu dọn đi.”
“Cô lớn lên trong khu ổ chuột, chẳng lẽ không muốn nơi mình từng sống trở nên tốt đẹp hơn…”
“Xin lỗi, tôi phải cắt ngang.”
Trình Tịnh không định lãng phí thêm một giây.
Triệu Thiên Thành không hề khó chịu, nhưng người trợ lý bên cạnh thì cau mày.
Anh ta đã đến đây hơn hai chục lần, lần nào cũng không gặp được cô.
Cả khu đã dọn sạch, chỉ còn lại một mình cô.
Vì chuyện này mà năng lực anh ta bị cấp trên nghi ngờ, đến mức Tổng giám đốc phải tự ra mặt.
Thế mà người phụ nữ này lại thô lỗ đến vậy, không đồng ý thì cũng phải để sếp nói xong chứ!
Anh ta vừa định mở miệng trách mắng thì bị một ánh mắt của Tổng giám đốc chặn lại, đành bất mãn cúi đầu.
Trình Tịnh nhìn rõ toàn bộ cảnh tượng, khẽ thở dài, cố tỏ vẻ khó xử:
“Nói thật, tôi không nỡ rời đi. Nơi này gắn liền với tuổi thơ và kỷ niệm cùng ông tôi.”
“Nhưng tôi cũng biết vì một mình tôi mà làm chậm tiến độ dự án của công ty, quả thực có lỗi.”
“Tin rằng nếu ông tôi còn sống, cũng sẽ không đồng ý với cách làm của tôi. Tôi sẽ chuyển đi, nhưng giá phải là bốn triệu.”
Trong mắt trợ lý thoáng qua vẻ khinh miệt. Quả nhiên, kéo dài đến phút cuối cũng chỉ để hét giá.
“Cô Trình Tịnh, công ty đã trả 3,5 triệu, gấp đôi giá thị trường. Làm người, đừng quá tham lam thì hơn.”
Trình Tịnh không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào Triệu Thiên Thành:
“Nhà tôi tuy cũ, nhưng diện tích rộng. Nếu ở trung tâm thành phố, chắc chắn không dưới sáu triệu.”
“Tôi là người hoài cổ, muốn bán nơi này rồi mua một chỗ tương tự. Không biết Triệu Tổng có cho tôi cơ hội đó không?”
Triệu Thiên Thành lặng lẽ nhìn cô vài giây, rồi khẽ lắc đầu, bất ngờ bật cười:
“Quả nhiên là học bá của A Đại, miệng lưỡi thật sắc bén. Với tư cách đàn anh của em, yêu cầu này tôi có thể đáp ứng.”
Trình Tịnh hơi khựng lại. Thì ra Triệu Thiên Thành biết cô.
Nghĩ vậy, bao nhiêu chuyện ở kiếp trước cũng liền trở nên hợp lý.
Chẳng trách, một người trước nay chẳng mấy khi quan tâm tới ai, lại nhiều lần ra tay giúp đỡ cô.
…
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
KaThy
truyện hay lắm, up nhanh nha shop
11 giờ