Danh sách chương

Nó dùng chữ “thu thập”, có phải ý nói hồn phách của Tạ Phù Cừ đã vỡ thành nhiều mảnh, lại tản mác khắp nơi, nên mới cần người đi gom góp?

Bản thân nàng hồn phách chẳng đủ, cho nên từ nhỏ đã bệnh tật quấn thân, bị bác sĩ phán rằng khó sống quá hai mươi. Mà kẻ trước mặt này, nếu hồn phách thiếu hụt còn nhiều hơn nàng, thì hóa thành một con rối si ngốc cũng là lẽ thường.

“Nếu ta bỏ đi, ngươi có đi theo không?”

Lý Tùng La nhìn chằm chằm Tạ Phù Cừ, hắn vẫn chỉ đứng đó, mắt hướng thẳng phía trước. Nàng nhún vai, bỏ ý định đối thoại với con rối này.

Giờ nàng đã thấy đói, muốn tìm chút gì ăn trước, thứ nấm vàng ngà kia đã biết là không thể ăn, vậy thử tìm vật khác xem.

Hiện trong tay Lý Tùng La đã có một thanh kiếm sắc bén vô song, việc thu thập thức ăn cũng trở nên dễ dàng. Nàng chém một đoạn từ tất cả các loài thực vật trong tầm mắt, rồi bày ra đất từng món một, nhóm lửa tại chỗ mà nướng chín.

Theo sức nóng của ngọn lửa, muôn vàn mùi hương tỏa ra.

Có mùi như thịt nướng, có mùi lại giống khoai nướng. Lý Tùng La chỉ mới ngửi thôi, nước dãi đã muốn trào ra.

Nàng bẻ một khúc củ có mùi thịt bò, nâng lên, hà nhẹ.

Con rối thanh niên kia chậm rãi xoay đầu, hướng ánh nhìn về phía nàng — Lý Tùng La hà hơi cho nguội khúc củ, rồi cắn một miếng.

Nàng lập tức nhăn mặt, “oa” một tiếng phun ra, “phù phù” nhổ thêm hai bãi, miệng liền sưng vù.

“Cay quá, cay quá — muốn uống nước đá quá —”

Lý Tùng La thè lưỡi, liều mạng quạt gió vào miệng mình, ngẩng mắt lên thì thấy “con rối” chẳng biết từ lúc nào đã đến ngay bên cạnh.

Nàng kinh ngạc, thè lưỡi líu lưỡi hỏi: “Ngươi phi tới à——”

Con rối ngồi xuống tại chỗ, một tay chống đất, nghiêng đầu, nửa người trên đổ về phía Lý Tùng La.

Đồng tử xám tro kia tuy vô tiêu cự, nhưng Lý Tùng La lại bất chợt sinh ra một cảm giác cực kỳ mãnh liệt — bị nhìn chăm chú.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm kia dường như chẳng phải chỉ từ phía Tạ Phù Cừ truyền đến, mà là từ bốn phương tám hướng, từ bất cứ chốn nào cũng có. Sự dõi theo vô hình mãnh liệt ấy khiến da đầu Lý Tùng La bất giác tê dại, trong khoảnh khắc chợt nhớ tới bóng tối quấn lấy nàng khi ngã xuống lúc trước…

Đó… là vật sống sao?

Ngọn lửa vẫn cháy im lặng, mà trên mặt đất, bóng thiếu nữ và thanh niên gần như chồng khít vào nhau.

Mùi hương thực vật bị nướng, từ ban đầu thơm ngát dần chuyển sang khét lẹt, kéo theo cả khoảng đất nhỏ nằm trong vòng sáng của lửa cũng trở nên căng thẳng khó hiểu.

Lý Tùng La bị bầu không khí quỷ dị này chấn nhiếp, đến cả cái lưỡi đang thè ra cũng quên rụt lại.

Thanh niên trước mặt, dung mạo vốn không thể chê vào đâu được.

Nhưng trên vẻ đẹp ấy, lại phủ một tầng xám trắng của tử vong. Dù nhìn từ góc nào cũng là một kẻ đã chết — đồng tử ảm đạm vô quang, lớp da mờ mỏng dưới ánh lửa lộ rõ mạch máu.

Dấu vết tử vong khiến vẻ tuấn mỹ của gương mặt này trở nên âm trầm lạnh lẽo; dù chẳng chạm vào làn da Tạ Phù Cừ, chỉ cách một khoảng cũng cảm nhận được hàn ý rỉ ra từ người hắn.

Hắn cúi thấp xuống, kề sát, mũi lạnh như băng chạm vào lưỡi Lý Tùng La, làm động tác hít ngửi rõ rệt.

Hơi thở của hắn nhẹ mà lạnh, tựa hàn khí đêm đông, lướt qua đầu lưỡi nàng vốn đang bỏng rát vì vị cay.

Lý Tùng La ngoài cảm giác lạnh buốt ra, chẳng còn cảm nhận nào khác.

Khúc củ nướng kia quả thật cay đến cực hạn, cay đến mức đầu lưỡi nàng ngoài đau rát chỉ còn tê dại. Dù chóp mũi Tạ Phù Cừ quả thực chạm vào răng và lưỡi, nàng cũng chẳng nếm ra được gì.

Nàng chỉ là bị giật mình một thoáng, hoảng hốt đến mức quên mất phải làm gì. Nàng không ngẩng đầu, nên cũng không nhìn thấy chuỗi con số trên đỉnh đầu Tạ Phù Cừ đang biến hóa.

50——70——99——$%&%——

Một tràng ký tự hỗn loạn quấn lấy phía trên đầu thanh niên, cuối cùng nhòe đi thành một mảng mờ mịt chẳng rõ nghĩa.

Tạ Phù Cừ chủ động kéo giãn khoảng cách với Lý Tùng La, chùm ký tự trắng mờ trên đỉnh đầu hắn lóe lên vài lượt, rồi trở lại thành 【50】.

Hắn đưa tay vào trong ngọn lửa, làn da xám trắng nhanh chóng bị nhiệt độ cao thiêu cháy, mí mắt Lý Tùng La khẽ giật, giữa mùi khét nồng nặc nơi mặt đất, nàng ngửi ra một mùi… thịt nướng.

Rất… vô đạo đức, nhưng Lý Tùng La lại cảm thấy mình càng đói hơn.

Nàng thu đầu lưỡi tê dại vào trong miệng, khẽ sờ đôi môi. Đôi môi ấy cũng vừa tê vừa rát.

Lý Tùng La nói: “Ngươi vừa rồi ngửi gì vậy? Mùi sao? Ngươi vẫn còn có thể ngửi được? Ta cũng chẳng biết mình vừa ăn thứ gì, nhưng khó ăn lắm, cay quá…”

Tạ Phù Cừ từ trong đống lửa nhặt ra một quả đã cháy sém, bẻ đôi rồi đưa cho Lý Tùng La.

 

Hết

Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page