Danh sách chương

Trên mặt nước rộng lớn, tùy tiện chọn một chỗ thả câu, xác suất nơi đó vừa khéo có cá không hề lớn.

Hễ là tay câu có chút kinh nghiệm đều phải cẩn thận quan sát địa hình, tình hình nước để tăng tỷ lệ cá cắn câu. Vì vậy, đa số người trong phòng livestream đều cho rằng dáng vẻ tùy tiện này của An Tiêu Quân là muốn nhận thua, sau đó sẽ tổ chức rút thăm tặng quà cho mọi người.

Chỉ có Lâm Gia Gia không nghĩ vậy, gửi một dòng bình luận: [Biết đâu chỗ này lại có cá lớn hơn mười cân thì sao? Vận mệnh đã để cô ấy chọn nơi này]

[Nếu thật sự trùng hợp như vậy, streamer thuộc về tôi, điểm câu này tôi cũng bao luôn!]

[Người trên kia, ông nghĩ đẹp quá nhỉ, được cả chì lẫn chài à!]

[Nếu thật sự có cá lớn, cô ấy mà không phải Âu Hoàng thì chính là tay câu trời định rồi!]

Đào Liên Doanh vừa hay đọc được bình luận “thiên mệnh” này, ngẫm nghĩ một lát rồi thầm gật đầu vô cùng tán đồng.

Rồi sau đó – “Soạt soạt!”

Mặt nước cuộn sóng dữ dội, cùng với cái đuôi lớn thấp thoáng ẩn hiện, tất cả đều cho mọi người thấy rõ ràng, con cá này còn lớn hơn cả con cá măng lần trước.

Đào Liên Doanh lập tức phấn khích: Cá lớn! Con cá lớn mà con gái muốn!

Kết quả, đang lúc kích động, dây câu đang căng bỗng chùng xuống.

Con cá lớn đó sổng mất rồi!

“Trời ơi, vậy mà để nó chạy mất rồi!” Đào Liên Doanh bực bội đập mạnh xuống đùi, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối.

Trong phòng livestream cũng có không ít người đang đập đùi bình bịch.

[Vãi, vậy mà chạy mất rồi, tát nước, mau tát nước đi!]

[Ai mà chịu nổi chứ? Nhảy xuống bắt nó lên đi!]

[Nguồn năng lượng mới đâu rồi, nguồn năng lượng mới của trẫm đâu? Mau mang lên đây!]

[Ba mươi năm sau nhắc lại con cá lớn này, vẫn còn đập đùi tiếc hùi hụi!]

An Tiêu Quân thu dây câu về, lưỡi câu vẫn còn đó, nhưng mồi đã mất. Rõ ràng là con cá đó nuốt mồi không sâu, nên sau khi cảm thấy có gì đó không ổn, nó đã dùng sức giãy giụa, rạch một đường rồi chạy thoát.

Có điều, con cá này không chạy xa. An Tiêu Quân tiếp tục móc mồi mới, rồi quăng cần.

Ông cụ và anh chàng da ngăm đen ở cách đó không xa vẫn luôn chú ý tình hình bên này, trong lòng vừa tiếc nuối lại vừa phấn khích. Tiếc nuối vì con cá lớn đã chạy mất, phấn khích cũng vì con cá lớn đã chạy mất – biết đâu họ cũng có cơ hội câu được con cá lớn này thì sao?

Không nói quá, câu được một con cá lớn như vậy, hoàn toàn có thể khoe khoang suốt ba năm!

Đào Liên Doanh nói: “Tiêu Tiêu, con cá này có lẽ vẫn chưa bơi đi xa đâu.” Bà ôm tâm lý may rủi, nhỡ đâu, nhỡ đâu con cá này thật sự chưa bơi xa, vận may của con gái tốt như vậy, có lẽ con cá lớn này mệnh định là của Tiêu Tiêu rồi.

An Tiêu Quân biết, con cá này quả thực chưa bơi đi xa. Sau khi giãy thoát, nó bơi đi một đoạn, nhưng không lâu sau thì dừng lại, đứng im tại chỗ. An Tiêu Quân lập tức quăng cần đến ngay trước mặt nó.

Cá có thật sự chỉ có trí nhớ bảy giây hay không thì cô không chắc, nhưng con cá này quả thực trông chẳng có chút trí nhớ nào. Rõ ràng vừa mới mắc bẫy, không lâu sau đối mặt với cái bẫy y hệt, nó lại không cưỡng nổi sự cám dỗ của mồi ngon mà cắn câu lần nữa.

An Tiêu Quân cảm nhận được lực kéo cực mạnh truyền đến từ tay, vội vàng thông báo: “Nó thật sự chưa đi, lại cắn mồi rồi!”

Cảnh tượng đầy kịch tính này khiến cả phòng livestream sôi sục.

[Thế này cũng được á, streamer chị chắc là mình không phải con gái riêng của ông Trời đấy chứ?]

[Con cá này to thế, sức chị chắc chắn không đủ đâu, cho tôi địa chỉ đi, tôi đến giúp chị cho!]

[Người trên kia, ý đồ của ông tôi ở biên giới cũng nghe thấy rồi đấy!]

Sau khi con cá được vợt lên bờ, An Tiêu Quân vẫn như cũ đo kích thước và cân nặng cho nó.

“Con cá này khá béo, dài 83cm, nặng mười hai cân ba lạng!”

Sau khi cô đo xong, ông cụ có chút ngượng ngùng xoa xoa tay: “Tôi có thể chụp ảnh với nó một tấm được không?”

Anh chàng da ngăm đen cũng nói ngay sau đó: “Tôi cũng muốn chụp một tấm.”

Sự mong mỏi của hai người khiến khán giả trong phòng livestream đồng loạt hô lên [Đồng ý đi chị ơi!]. An Tiêu Quân đáp: “Dĩ nhiên là được ạ.”

Ngừng một chút, An Tiêu Quân nói: “Mục tiêu hôm nay đã hoàn thành, xem ra gói quà lớn không tặng được rồi. Haizz, tôi vốn còn định để mọi người dùng thử mồi câu nhà tôi, xem xem rốt cuộc là do tôi may mắn, hay là do mồi câu đặc biệt nữa.”

Phòng livestream:

[Streamer, bớt nói lời vô ích, cho xin link đi!]

Sau đó là hàng loạt tin nhắn thưởng.

An Tiêu Quân xem qua bảng xếp hạng thưởng, hạng nhất là “Gia Gia Có Quà”, đã thưởng hơn một nghìn tám trăm. Cái tên này vừa nhìn là biết ngay Lâm Gia Gia.

Hạng hai là “Nói Không Với Quân”, nhìn cái tên này là đủ biết anh ta tha thiết thế nào rồi, tổng cộng đã thưởng chín trăm ba.

An Tiêu Quân tiếp tục xem xuống, người thứ mười vừa vặn donate hai trăm tệ.

Hết Chương 47: Bóc thăm.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page