Trong ba lô đã có ba ô bị chiếm, lần lượt là:
<Con dao găm bằng đồng xanh trông rất cổ xưa nhưng không thể rút ra> X1,
<Giấy vàng thô ráp, trông như loại đốt cho người chết> X999,
<Nến trắng, trông như loại đốt cho người chết> X999.
“Đừng khóc nữa!”
Một tiếng quát như sấm bất ngờ vang lên từ bên dưới, khiến đám thiếu nữ bị coi là vật tế trên đài lập tức im bặt, đám yêu quái vây quanh tế đàn liền tách sang hai bên, nhường ra một con đường rộng.
Một luồng hắc khí ào đến, rơi xuống đất rồi ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên mặc hắc bào, hắn gầm lên: “Được trở thành vật tế để đánh thức đại nhân, đó là vinh hạnh của các ngươi! Khóc khóc khóc! Có gì mà khóc!”
“Ra tay!”
Hắc bào nhân vung tay, một con yêu quái bên cạnh xách thùng gỗ bước lên, đổ chất lỏng bên trong vào rãnh trên bậc thang tế đàn.
Lý Tùng La ngửi thấy mùi tanh đặc trưng của máu tươi, nhưng điều nàng nhìn thấy chảy ra từ thùng gỗ lại là… những khối lego màu xanh.
Hiểu rồi, đây chính là chế độ thiếu niên.
Lý Tùng La lập tức vỡ lẽ.
Những khối lego xanh chảy dọc theo rãnh trên bậc thang, dần tạo thành một hoa văn kỳ lạ bao quanh tế đàn.
Lý Tùng La ngồi xổm xuống, giơ tay búng ngón tay về phía đoạn rãnh gần mình nhất.
Một tiếng “tách” giòn tan vang lên khi khớp tay bật ra.
Ngay sau đó là tiếng nổ nhỏ do ngọn lửa phụt ra quá nhanh, luồng khí nóng bùng lên trong nháy mắt hất tóc Lý Tùng La bay ngược ra sau, hắc bào nhân cùng đám yêu quái xung quanh đều bị ngọn lửa nổ thiêu thành tro bụi, ngay cả một đoạn của tế đàn trước mặt cô cũng bị đốt sập.
Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, những thiếu nữ khác há hốc miệng mà không thốt nổi lời nào, đôi mắt chỉ đờ đẫn, luẩn quẩn nhìn qua lại giữa Lý Tùng La và đám tro tàn đang lơ lửng phía trước.
Lý Tùng La vẫn giữ nguyên tư thế búng tay, trên mặt đầy vẻ mơ màng, nàng chỉ muốn thử kỹ năng “chuyên môn thuật phóng hỏa” mà hệ thống cấp cho thôi.
Dù gì cái tên kỹ năng này cũng chỉ đơn giản là “Thuật phóng hỏa” mà!
Nó chẳng hề mang cái tên kiểu “Địa ngục liệt hỏa” hay “Thiêu tận cửu trùng thiên”, vậy mà cái kỹ năng với cái tên bình thường như thế này lại không phải dùng để… châm que diêm!!!
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là… là thần thánh phương nào?”
Nghe thấy một tiếng run rẩy chất vấn, Lý Tùng La nghiêng đầu nhìn về phía thiếu nữ áo trắng vừa cất lời.
Nàng phát hiện con số trên đỉnh đầu các thiếu nữ đang thay đổi kịch liệt, lúc thì thành -50, lúc lại biến thành 50.
Lý Tùng La ra vẻ trầm ổn: “Không cần sợ, ngươi có thể gọi ta là nhân vật chính của thế giới này.”
Vừa dứt lời, tất cả con số trên đỉnh đầu các thiếu nữ đồng loạt biến thành 100.
Thiếu nữ dũng cảm hỏi chuyện ban nãy lập tức nắm chặt tay Lý Tùng La, bật khóc nức nở: “Quả nhiên là ngài! Ta biết mà, tiên quân sẽ không bỏ rơi chúng ta! Dù tiên quân biến thành thiếu nữ, nhưng trong lòng ta ngài vẫn là kiếm tiên tuấn mỹ nhất, là người mà ta muốn gả cho nhất, không ai sánh bằng!”
“Quả nhiên là Liên Hoa tiên quân! Đám ma vật kia quả thật không nói dối! Liên Hoa tiên quân ngài thực sự đã sống lại!”
“Hu hu hu… sớm biết lấy thân mình làm vật tế có thể cứu tiên quân sống lại, thì cần gì để lũ ma vật ra tay, ta tự mình bay tới là được rồi hu hu hu.”
…
Chỉ trong chốc lát, về thính giác thì chẳng khác nào có tám trăm con chim sẻ cùng hót bên tai, còn về khứu giác thì lại như có tám trăm đóa hoa hồng cùng lúc nở rộ ngay trước mũi Lý Tùng La.
Khiến nàng choáng váng đầu óc, vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay thiếu nữ kia:
“Dừng dừng dừng, mọi người đừng nói cùng lúc! Ồn quá! Tất cả im trước đã! Ngươi, ngươi nói đi.”
Lý Tùng La tiện tay chỉ vào thiếu nữ đã lên tiếng đầu tiên.
Qua lời giải thích của đối phương, Lý Tùng La cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân và hậu quả: đám thiếu nữ này vốn là hoa tiên tử ở Nhất Trọng Thiên của tiên giới, khi xuống hạ giới tuần tra nhân gian thì bị ma vật bắt tới yêu giới.
Bọn họ không phải nhóm tiểu tiên đầu tiên bị bắt đến đây.
Trước đó, đã có mấy vị tiên nữ mất tích. Nghe nói yêu ma của yêu tộc đang nghiên cứu cách khiến kiếm tiên số một năm xưa, Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa tiên quân —— chết rồi sống lại.
Những tiểu tiên mất tích trước đó đều bị bắt đi làm vật tế sống.
Lý Tùng La: “Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa tiên quân là ai?”
Tiểu tiên liền sáng mắt, đầy vẻ sùng bái nhìn nàng: “Chính là ngài đó!”
Lý Tùng La chỉ vào mình: “Ta là Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa tiên quân?”
Các thiếu nữ xung quanh đồng loạt gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy!”
“‘Nhân vật chính của thế giới’ là biệt hiệu của Liên Hoa tiên quân, chỉ có Liên Hoa tiên quân mới tự xưng như vậy!”
You cannot copy content of this page
Bình luận