Danh sách chương

Nhị muội tuy có thể nói chuyện trôi chảy hơn xưa, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật là đã làm ra chuyện này. 

Thế tử sẽ không dễ dàng bị nàng ta lừa gạt đâu.

Vậy thì để cho thế tử nhìn cho rõ bộ mặt thật của nhị muội vậy.

Giản Lan Ninh nhìn về phía Giản nhị gia, nói: “Phụ thân, không rõ ai là người đầu tiên phát hiện túi thơm, có thể cho người ấy tới đối chất? Kẻo làm oan cho nhị muội.”

Lăng Tử Quan liếc nhìn Giản Lan Ninh.

Giản đại tiểu thư lại có thể lên tiếng bênh vực Giản nhị tiểu thư?

Tuy rằng y ở Giản phủ chưa lâu, nhưng cũng từng nghe không ít chuyện. 

Người ta đồn rằng nhị tiểu thư Giản gia kiêu căng ngỗ nghịch, thường xuyên bắt nạt các muội muội, trong đó Giản đại tiểu thư chịu khổ không ít. 

Thế mà hôm nay Giản đại tiểu thư lại đứng ra bênh vực nhị tiểu thư, đủ thấy lòng dạ rộng lượng.

Giản nhị gia cũng đang có ý ấy, liếc mắt nhìn nữ nhi đang quỳ dưới đất, nói: “Vậy thì cho ngươi chết tâm mà sáng mắt!”

Nói rồi, ông ta khẽ gật đầu, phân phó Vương quản gia gọi người lên hỏi.

Tiểu đồng hành lễ: “Tiểu nhân bái kiến lão gia, bái kiến các vị công tử tiểu thư.”

Giản nhị gia hỏi: “Ngươi phát hiện túi thơm kia ở đâu?”

Tiểu đồng: “Bẩm lão gia, tiểu nhân phát hiện túi thơm dưới gối của thế tử.”

Hôm nay Giản Quân Ninh cùng Lăng Tử Quan đi leo núi, sau khi trở về thì được tin người trong phủ tìm được túi thơm do muội muội thêu trong phòng của Lăng Tử Quan. 

Hôm qua hắn ta đã sai người tìm một lượt, sau đó đích thân đi tìm, nhưng không thấy túi thơm của muội. 

Lúc ấy tưởng mình đã trách lầm muội muội, liền gác lại chuyện này, chẳng ngờ túi thơm cuối cùng lại bị người ta phát hiện.

Nghĩ tới chuyện Lan Ninh đã nói, hắn ta lửa giận bốc lên, chẳng cần hỏi han liền tin ngay, trong lòng vừa thẹn vừa hận, cũng hối hận vì đã không tra kỹ hơn, càng hối hận vì đã tin lời muội muội, đến nỗi nay chẳng dám đối diện bằng hữu.

Nhưng nghe tiểu đồng nói lời kia, mắt hắn ta sáng bừng, tâm tình cũng đỡ u uất phần nào.

Vân Ninh liếc nhìn Giản Quân Ninh.

Hôm qua Giản Quân Ninh từng tới tìm nàng, ắt hẳn lúc ấy đã lục soát qua phòng của Lăng Tử Quan. 

Gối đầu là nơi dễ thấy nhất, hắn ta nhất định đã kiểm tra qua, vậy mà vẫn không phát hiện, điều ấy tự nó đã có thể chứng minh cho nàng.

Vân Ninh nhìn sang tiểu đồng: “Ta trông ngươi có chút quen mặt, phải chăng ngươi là người hầu trong phòng khách ngoại viện?”

Tiểu đồng: “Dạ đúng.”

Vân Ninh: “Những ngày gần đây ngươi đều ở đó chứ?”

Tiểu đồng: “Dạ, đều ở.”

Vân Ninh: “Vậy lần cuối cùng ngươi thấy ta tới phòng khách ngoại viện là lúc nào?”

Tiểu đồng: “Là sáng hôm qua.”

Qua mấy câu hỏi, thời gian đã được làm rõ.

“Ngươi nói dối!”

Vân Ninh và Giản Quân Ninh đồng thanh nói.

Hai người nhìn nhau một cái, rồi lập tức quay đi.

Tiểu đồng không hiểu sao đại công tử và nhị tiểu thư lại quả quyết lời hắn là giả, rõ ràng đêm đó nhị tiểu thư có sai người đặt túi thơm, chẳng qua sau đó túi thơm không cánh mà bay.

Hắn ta lúng túng sợ hãi, ấp a ấp úng: “Lão… lão gia minh giám, tiểu… tiểu nhân lời nào cũng là thật, tuyệt không dám ngụy ngôn.”

Giản nhị gia nhìn nữ nhi một cái, rồi lại nhìn trưởng tử, chọn cách hỏi con trai.

“Quân Ninh, vì sao con quả quyết hắn nói dối?”

Giản Quân Ninh đứng dậy, nói: “Bẩm phụ thân, sự tình là như vậy. Hôm qua chạng vạng, con sợ sơ suất đãi khách, nên sai tiểu đồng bên mình đến phòng thế tử dọn dẹp, khi ấy không hề phát hiện túi thơm nào cả.”

Tố di nương không ngờ còn có chuyện này, sắc mặt khẽ biến.

Bên cạnh, Trịnh ma ma nói: “Có lẽ là hôm nay nhị tiểu thư nhân lúc thế tử vắng mặt mà lén đem vào đặt.”

Giản Quân Ninh đáp: “Vừa rồi tiểu đồng đã nói, lần cuối thấy muội muội là sáng hôm qua, hôm nay không hề thấy qua. Như thế đủ biết, túi thơm không phải do nhị muội đem đặt.”

 

Hết Chương 20: Tiểu nhân bái kiến lão gia.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page