Nàng vốn tưởng Hương Thảo là hạng người ngoan ngoãn nghe lệnh, không ngờ lại cũng có chủ kiến riêng, còn nhìn thấu sự tình hơn cả nguyên chủ.
Nguyên chủ vẫn nghĩ đối thủ của mình là nữ chính, kỳ thực với thân phận của nguyên chủ mà gả vào đó cũng là miễn cưỡng, huống chi là nữ chính?
Tiểu thư thứ xuất của phủ Bá tước sao có thể gả cho thế tử phủ Hầu?
Nàng tuyệt đối sẽ không ra tay mưu tính nam chính, ngược lại còn muốn xem thử, hai người thân phận cách biệt lớn như thế, nữ chính làm sao thuận lợi gả được cho nam chính.
“Những lời ngươi vừa nói, nghe rất hợp tai.”
Được khen ngợi, mặt Hương Thảo liền đỏ ửng: “Tiểu thư quá khen rồi.”
Thấy sự việc đã được giải quyết, Vân Ninh nói thêm: “Còn nữa, sau này đừng đi dò hỏi chuyện của Lăng Thế tử gia nữa, ta không hứng thú với hắn.”
Hương Thảo: “Dạ, nô tỳ xin ghi nhớ.”
Xem ra lần này tiểu thư thật sự đã quyết tâm từ bỏ Lăng công tử rồi.
Vân Ninh ngừng lại một chút, lại nói: “Còn nữa, về sau đối với người trong viện nên ôn hòa một chút, chớ có động một chút là phạt họ.”
Hương Thảo kinh ngạc nhìn Vân Ninh.
Cảm xúc trong mắt nàng ấy, Vân Ninh đã rất quen thuộc, sáng nay mấy lần nàng đều bắt gặp Hương Thảo dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
Nàng bắt đầu bịa chuyện: “Tối qua chẳng phải ta tự trở về một mình sao, ta nghe thấy người ở tiền viện nói phụ thân có ý định đưa ta đến Lục gia học quy củ. Dạo này chúng ta nên biết điều một chút, chớ để phụ thân bắt được nhược điểm của ta.”
Mây mù trong mắt Hương Thảo lập tức tan biến.
“Chẳng trách sáng nay tiểu thư không phạt mấy nha đầu ấy, cũng không cho bọn họ quỳ.”
Vân Ninh cố ý nói: “Ừm, ngươi tưởng ta thương bọn họ sao? Ta chẳng qua là sợ bị đưa đến Lục gia thôi.”
Hương Thảo gật đầu: “Ý của tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi, nô tỳ nhất định sẽ để ý.”
Vân Ninh: “Còn nữa, chữ ‘nha đầu’ nghe không tao nhã, đổi cách xưng khác đi.”
Hương Thảo: “Là lỗi của nô tỳ, về sau sẽ không nói vậy nữa.”
Hai người đang trò chuyện, bỗng nghe bên ngoài truyền đến vài tiếng động, chẳng mấy chốc, một thiếu nữ mặc váy lụa màu hồng nhạt xuất hiện trong phòng.
Tiểu Tiểu thư ấy mặt tròn trịa, da dẻ mũm mĩm, đôi mắt to tròn, trông có phần ngây thơ khả ái.
Chỉ tiếc rằng làn da hơi ngăm, mà bộ váy được chọn lại quá hồng, càng khiến làn da thêm xỉn màu. Đôi mắt đảo qua đảo lại, tựa như đang dò xét điều gì, ẩn hiện vẻ tinh khôn tính toán.
Tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã sâu thế, tương lai e rằng chẳng phải người dễ đối phó.
“Thỉnh an Nhị tỷ.”
Vân Ninh lập tức nhớ ra thân phận người trước mặt.
Đây là Tam tiểu thư của Giản gia, Giản Hinh Ninh, mẫu thân của nàng ta là Tố di nương.
Nàng nhớ trong sách nữ chính từng âm thầm nhận xét hai vị muội muội này.
Nữ chính cho rằng cả hai đều chẳng phải người tốt, một là sau khi sinh ra thì bị nuông chiều đến hư, một là căn cơ đã hỏng.
Nguyên chủ là loại thứ nhất, Giản Hinh Ninh là loại thứ hai.
Hai người muội muội của nữ chính đều không có quan hệ tốt với nàng ta.
Trong sách, kết cục của Giản Vân Ninh thì chẳng tốt, mà của Giản Hinh Ninh cũng chẳng khá hơn là bao.
Nàng ta tuy gả vào danh môn, từng có thời oai phong hiển hách, kết quả đột nhiên chết yểu. Tố di nương khóc lóc xin người nghiệm thi thể, song Giản gia vì muốn dàn xếp êm thấm nên không đáp ứng.
Vân Ninh: “Tam muội sao lại đến chỗ ta?”
Tỷ muội các nàng vốn chẳng thân thiết, thuở nhỏ cãi vã không ít, lớn lên tuy không động tay nữa, nhưng quan hệ chẳng cải thiện được là bao, gặp mặt liền sinh tranh chấp, thường ngày cũng không qua lại.
Giản Hinh Ninh: “Nhị tỷ hẳn còn chưa hay, Đại tỷ cùng Đại ca và thế tử đang ở thư phòng tiền viện thưởng họa đó.”
Vân Ninh nhàn nhạt đáp: “Ồ.”
Thấy phản ứng của Vân Ninh, Giản Hinh Ninh khẽ cau mày.
Hôm qua hạ nhân báo lại cho Tố di nương rằng Giản Vân Ninh có nhét túi thơm cho thế tử, rõ ràng là có tình ý với y, sao hôm nay lại chẳng chút phản ứng gì?
You cannot copy content of this page
Bình luận