Màn hình chuyển sang người được phỏng vấn thứ hai—kẻ này toàn thân đen như mực, như một hố đen không đáy. Còn chưa đợi micro đưa tới, hắn đã đoạt lấy đáp luôn:
“Tôi có thể chứng minh! Tôi chính là cái bịt mắt mấy đứa kia dùng để ngủ! Hồi xưa tôi từng tung hoành ngang dọc, làm bao nhiêu chuyện xấu, bây giờ thì sao? Chỉ còn lại cái thân vải che sáng, chặn cho hàng trăm con mắt kia khỏi bị ánh sáng làm phiền! Nghĩ mà đau lòng, ban đêm không ngủ thì thôi, bắt phải ngủ ban ngày, nhưng ban ngày tôi cũng muốn đi chơi nữa chứ, hiểu không!”
Hàng trăm con mắt—chẳng phải chính là con đại yêu khi nãy sao?
Xem ra cái quy định “buổi tối bắt buộc phải đi ngủ” này cũng không phải vô lý, dù sao thì mỗi lần thức đêm, lại có một “đồng học” mất đi cơ hội hoạt động vào ban ngày.
Người dẫn chương trình lên tiếng: “Thôi đủ rồi, cậu lồng ghép mấy thứ riêng tư lộ liễu quá, dù đại ca có ngốc đến đâu cũng nghe ra được đấy.”
Bách Nhãn: “…Tôi nghe thấy rồi.”
Người dẫn chương trình lập tức nâng cao âm lượng, đến mức khiến Trường Thiên Tứ bên ngoài màn hình đang lơ mơ cũng bị giật mình, ánh mắt lại lần nữa dồn về video.
“Nghe nói hồi trước cậu thường làm loạn khắp nơi, sao giờ lại trở nên ngoan ngoãn thế?”
“Làm loạn á? Tôi cũng muốn lắm, nhưng đống bài tập chẳng cho phép đâu. Mỗi kỳ nghỉ đều phải làm hết bài thì mới được xuống núi chơi với thầy. Cậu nói xem, có đáng giận không?”
Người dẫn chương trình: “Đáng giận quá đi chứ! Được rồi, chúng ta chuyển sang phỏng vấn người tiếp theo.”
Màn hình nhanh chóng đổi cảnh, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng năn nỉ cầu xin văng vẳng đâu đó gần bên.
Người được phỏng vấn cuối cùng có khí chất hoàn toàn khác với mấy kẻ “thông tuệ” trước đó.
Hắn ta giống như một chiến binh máu me trở về từ trận mạc—lạnh lùng và thô bạo. Không có đầu mà vẫn di chuyển được, trên đời này có yêu quái hay quỷ thần nào làm được chuyện đó chứ?
Người dẫn chương trình hỏi: “Anh là học sinh ở đây à?”
“Học sinh? Tôi không có đầu đấy, cậu nhìn tôi giống học sinh chỗ nào? Tôi đang đi đường bình thường thì thầy giáo đột nhiên chỉ vào tôi nói tôi là học sinh trốn học của bọn họ. Tôi nhìn thấy bao ăn bao ở thì mới tới, ai ngờ còn phải đi học trong lớp. Đám nhóc trốn học kia mà bị ông đây bắt được, nhất định bắt tụi nó chép lại toàn bộ bài kiểm tra tôi đã làm, chép gấp đôi!”
Người dẫn chương trình bỗng thấy lạnh sống lưng, cảm giác lời nói kia có hàm ý sâu xa. Cái “chép gấp đôi” đó… chẳng lẽ là đang nhắm vào bọn họ?
“Cảm ơn ngài đã nhận lời phỏng vấn, vậy là đủ rồi.” Người dẫn chương trình nhanh chóng cắt ngang, rồi tổng kết:
“Như các bạn thấy đấy, ngôi trường này đúng là cái hố! Không chỉ bắt học sinh ngoan ngoãn ngủ sớm, còn phải đến lớp làm bài tập—thật sự quá thảm. Mọi người mau chạy xa ra chút đi, gần đây có một nhóm học sinh đang trốn học, nếu các bạn còn lang thang ngoài kia sẽ bị bắt nhầm đó!”
Những lời bịa đặt ấy câu sau còn hoang đường hơn câu trước, vậy mà lại khiến yêu sương mù bắt đầu động lòng.
Những điều được gọi là “sự dằn vặt” ấy, với nó chẳng khác gì thiên đường. Huống hồ, cho dù là nơi tệ nhất, thì cũng còn hơn cái chốn nát như Yêu Lao Sơn.
Đáng lẽ đến đây video phải kết thúc, nhưng máy quay vẫn tiếp tục.
Chỉ thấy Thiên Nhãn Thôn Ma nằm bẹp dưới đất, uể oải nói: “Xong rồi, xong rồi, cậu đăng cái video này lên đi, hy vọng còn có chút tác dụng, đừng để có thêm người đến nữa. Vốn dĩ tài nguyên đã chẳng có bao nhiêu, làm sao chia đủ cho nổi.”
Lần này, màn hình hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ còn lại giọng một cô gái lẩm bẩm: “Không ngờ mình còn có năng lực này nữa… Đã đăng rồi thì tiện thể đưa luôn video quảng bá vào vậy.”
Ngay sau đó, trong điện thoại liền phát ra đoạn clip giới thiệu về Trường Trung học Dao Khởi chỉnh chu, công phu, giới thiệu đầy đủ từ đầu đến cuối, xem xong liền có cảm giác muốn nhập học ngay lập tức.
Đối với những yêu quái đã quen sinh sống trong xã hội loài người, đây là một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại nổi. Huống chi là với những yêu quái và ác linh đang trốn chạy khỏi Yêu Lao Sơn.
“Xì, cái trường rách nát gì chứ, nói hay đến đâu cũng chỉ là muốn lợi dụng đám yêu này thôi.”
Trên màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt méo mó của Trường Thiên Tứ. Hắn ta đã thấy những kẻ mình cần tìm Chiến thần vô đầu, Quỷ Xa, và cả cô bé kia. Nhưng hắn ta lại chẳng thể động đến họ dù chỉ một chút, chỉ vì… hắn ta cũng nhìn thấy bóng dáng của “Chấp pháp giả”.
Kẻ đó… ngay cả Hắc Xà cũng phải e dè, huống chi là hắn ta, sao dám manh động?
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng