Kiều Vân Phong lấy một cành cây khô, nhóm một đống lửa nhỏ trên đất. Khi lửa đã cháy bùng lên, cô ném đóa hoa vào. Đóa hoa dần dần bị ngọn lửa nuốt chửng, và cùng với một làn khói đen, nó biến mất hoàn toàn.
Vừa lúc đó, cô thấy mình khó thở, mắt không thể mở, tay chân cũng không cử động được. Cô cố gắng phát ra âm thanh nhưng chỉ ú ớ được vài tiếng yếu ớt. Sau nhiều lần vật lộn với hơi thở, cô dồn hết sức lực để mở mắt. Trước mắt cô là căn phòng tầng một, nơi cô từng trốn vào. Cô vẫn đang ngồi tựa lưng vào bức tường.
Cố gắng bám vào tường để đứng dậy, cô muốn thoát khỏi ngôi nhà này ngay lập tức. Cô cảm giác có điều gì đó không ổn, một thứ gì đó bên trong đang ảnh hưởng đến cô.
Toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Từ cửa sổ đến cửa chính chỉ chưa đầy 3 mét, vậy mà cô đã ngã đến hai lần. Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải ra ngoài. Cô không thể ở lại đây thêm nữa.
Tứ chi rã rời, không thể đứng dậy nổi. Sau lần ngã tiếp theo, cô quyết định không cố gắng đứng nữa, mà dồn hết sức để bò. Thở hổn hển, cô bò ra khỏi khu vườn nhỏ. Bên ngoài là một cảnh tượng hỗn độn: cành cây bị gió lớn quật gãy nằm rải rác khắp nơi. Có vẻ như hôm qua đã có một trận mưa lớn, vì đất đá lầy lội.
Cô bò đến dưới một gốc cây lớn mới dừng lại, tựa vào thân cây ngồi xuống. Cô lấy nước từ không gian lưu trữ ra, uống mấy ngụm lớn. “Tại sao toàn thân mình lại yếu ớt, không còn chút sức lực nào thế này?” Sau khi uống nước, cô lại cảm thấy đói cồn cào.
Cô lấy bánh quy trong túi cứu hộ ra ăn ngấu nghiến. Sau khi ăn ba gói bánh và uống thêm một chai nước, cô mới cảm thấy khá hơn một chút. Nhìn bàn tay và người đầy bùn đất, cô lấy chiếc du thuyền ra, vào trong khoang để tắm rửa và thay đồ.
Cảm nhận được sức lực đang dần hồi phục, cô mở vòng tay ra để xem trong khu thảo luận có ai gặp tình trạng giống mình không. Nhưng cô lại phát hiện một điều kinh ngạc hơn nữa. Hôm nay đã là ngày thứ năm của cuộc thi thử thách. Thể lực của cô chỉ còn 50, và sinh mệnh chỉ còn 70.
Cô nhìn thẳng qua cửa sổ du thuyền về phía ngôi nhà kia, đầu óc rối như tơ vò. “Rốt cuộc đó là nơi quái quỷ gì?” Tại sao trên đảo hoang lại có thể tồn tại một nơi như thế? Chợt cô nhìn thấy luống hoa trong sân. Dù đã trải qua gió lớn và mưa bão, những bông hoa ấy vẫn nở rực rỡ, đẹp đến mê người. Nhìn kỹ lại, những bông hoa đó giống hệt với đóa hoa cô thấy trên ban công trước khi tỉnh lại.
Mọi thứ trong khoảnh khắc ấy như được kết nối lại. Cô lập tức lấy khẩu trang từ hộp y tế ra đeo vào. Khẩu trang đã được nâng cấp, khả năng bảo vệ không cần bàn cãi. Dù chưa rõ những bông hoa kia đã ảnh hưởng đến cô bằng cách nào, nhưng phòng bị trước vẫn là điều nên làm. Cô lấy thêm một chiếc kính chống gió đeo vào, kiểm tra lại trạng thái của mình. Thể lực và sinh mệnh đang từ từ hồi phục.
Chẳng trách lúc tỉnh dậy cô lại yếu đến thế. Cô đã đói suốt hai ngày, không ăn uống gì. Vẫn còn sống được đã là một kỳ tích. Nếu không phải chỉ số sinh mệnh của cô cao, có lẽ cô đã chết đói ngay trong giấc mơ đó rồi. Đóa hoa kia thật sự quá đáng sợ.
Kiều Vân Phong lập tức thu du thuyền lại, rời khỏi đó, vòng qua ngôi nhà rồi leo lên núi. Khi lên đến một vị trí cao hơn, cô vô thức quay đầu lại nhìn. Những bông hoa ấy thật sự rất đẹp, nhưng chính chúng suýt chút nữa đã cướp đi mạng sống của cô trong thử thách lần này. Một cơn giận vô cớ trào lên trong lòng.
Cô quay lại phía ngoài ngôi nhà, lấy súng ra, đeo khẩu trang rồi một lần nữa bước vào. Tầng một vẫn là phòng thí nghiệm, giống hệt những gì cô đã trải qua. Lên tầng hai, phòng ngủ trống không. Cô bước vào phòng đọc và thấy một người đang ngồi bên cửa sổ sát đất, có lẽ đã chết từ lâu.
Đó có thể là chủ nhân ngôi nhà, không rõ là nam hay nữ, cũng không có gì để xác định danh tính. Bên cạnh người đó là một tờ giấy viết đầy chữ. Sau khi đọc xong, Kiều Vân Phong cuối cùng cũng hiểu được người đó là ai.
Người đó tên là Trương Thiên Thành, một nhà nghiên cứu dược học. Con gái ông mắc bệnh từ nhỏ, phải liên tục truyền máu mới duy trì được sự sống. Mỗi lần truyền máu đều vô cùng đau đớn. Nhìn gương mặt nhỏ bé đầy khổ sở của con gái, ông chỉ ước mình có thể chịu thay tất cả nỗi đau ấy.
Vì muốn con gái bớt đau đớn, ông quyết tâm nghiên cứu một loại thuốc giảm đau mới mà không gây tác dụng phụ. Ông miệt mài nghiên cứu quên ăn quên ngủ. Sau vô số lần thử nghiệm, cuối cùng ông cũng lai tạo thành công một loại thuốc mới. Hoa của loài thực vật này có thể dùng làm nguyên liệu chính, giúp giảm cảm giác đau đớn. Sau khi sử dụng, người bệnh sẽ chìm vào giấc ngủ, không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Nghiên cứu của ông rất thành công, thu hút sự chú ý của các nhà đầu tư. Họ trả giá cao để mua lại công trình, hứa sẽ xây dựng một phòng thí nghiệm riêng để ông tiếp tục nghiên cứu, đồng thời cam kết sẽ mang đến cho con gái ông điều kiện chữa trị tốt nhất. Ông tin rằng thành quả của mình sẽ giúp con gái có một cuộc sống bình thường.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại. Bên đầu tư đã dùng loài hoa đó để chế tạo ra các loại thuốc gây ảo giác không có tác dụng phụ. Người dùng có thể sống trong giấc mơ, thực hiện những điều họ khao khát nhất, và cảm giác trong mơ thì vô cùng chân thực.
Khi ông phát hiện ra thì đã quá muộn. Ông bị giam trên hòn đảo này, không thể ra ngoài, luôn có người giám sát ngày đêm. Ông không thể liên lạc với thế giới bên ngoài, không biết gia đình mình ra sao. Ông vô cùng căm hận nhưng lại yếu đuối vì không dám phản kháng. Một năm sau, ông vô tình nghe được cuộc trò chuyện của những người canh gác và biết tin con gái mình đã chết. Con bé ra đi rất bình yên, chỉ là sau khi uống loại thuốc ông nghiên cứu, nó ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Ông hoàn toàn sụp đổ. Ông không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Không hiểu tại sao việc cứu con gái lại dẫn đến cái chết của con. Không hiểu tại sao thế giới lại bất công với ông đến thế. Không hiểu tại sao ông vẫn phải sống.
Ông nằm dưới đất suốt một ngày một đêm, vẫn không thể lý giải được những điều đó. Đến khi những người canh gác thấy ông không ăn uống gì cả ngày, bước vào kiểm tra thì phát hiện tình trạng nguy kịch, lập tức gọi bác sĩ đến cấp cứu và cuối cùng đã cứu sống ông.
You cannot copy content of this page
Bình luận