Mặt trời nơi núi xa còn chưa kịp nuốt chửng vệt hoàng hôn cuối cùng, vầng trăng lạnh lẽo tựa sương đã lặng lẽ treo mình trên đầu cành. Màn đêm chạng vạng dần buông xuống, những áng mây đen kịt cuộn lấy từng vệt trời đỏ thẫm, tựa như một giọt mực đang dần loang ra, nhuộm đen cả một tờ giấy Tuyên Thành. Ánh tà dương hắt xuống một khoảng trời rực màu huyết dụ, nhuộm đỏ cả mảng tường trắng loang lổ dưới mái hiên và cả khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của thiếu nữ đang đứng cạnh đó.
Ninh Ninh đứng một mình trước căn phòng nhỏ. Sau một hồi lâu chần chừ, cô mới cất lên một giọng nói vừa nhỏ vừa thấp, đầy dè dặt: “Vậy… ta vào nhé!”
Không một ai đáp lại, kể cả cái hệ thống vừa giao nhiệm vụ xong đã lập tức giả chết trong đầu cô.
Được rồi.
Ninh Ninh đứng trong cơn gió đêm lạnh buốt, run rẩy chỉnh lại vạt áo, rồi mới vươn tay ra, lòng bàn tay khẽ ấn nhẹ lên cánh cửa phòng đang khép hờ.
Chuyện hôm nay lại lưu lạc đến bước đường này, đối với cô mà nói, hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn. Dù sao thì, cái việc xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mình từng đọc, bất luận thế nào cũng không thể gọi là “trong dự tính” được.
Cuốn tiểu thuyết đó có tên là “Kiếm Phá Thương Khung”. Bốn chữ Hán đơn giản mà thanh nhã này đủ để người ta hiểu thấu thế nào là khí chất của một truyện “sảng văn” thuần túy không màu mè, thậm chí còn là kiểu sảng khoái đến dữ dội, đến lố lăng ô dề.
Cách hành văn của tác giả cũng như cốt truyện đều vô cùng nhất quán với cái tiêu đề này. Nếu phải đặt cho cuốn tiểu thuyết một cái tên phụ, thì nó sẽ giống như cách người ta giải thích chữ “hồi” trong món “đậu hồi hương” vậy, đại khái có thể tóm gọn trong bốn luận điểm chính:
Thứ nhất: “Kiếm tiên chuyển thế có mơ thấy thanh kiếm bản mệnh của mình không?”
Nam chính Bùi Tịch vốn là một kiếm tôn thượng cổ chuyển thế, tiên kiếm nhập thể, năng lực phi phàm. Tuy rằng không còn ký ức của kiếp trước, nhưng với bàn tay vàng cực kỳ trâu bò, cuối cùng hắn vẫn trở thành kiếm tu đệ nhất đương thời, sau đó vũ hóa thành tiên.
Thứ hai: “Ngàn năm cô độc”.
Ai cũng biết, để đảm bảo yếu tố “vả mặt nghịch tập”, nhân vật chính của thể loại sảng văn ở giai đoạn đầu thường sẽ vô cùng bi thảm, nào là xuất thân nghèo khổ, tu vi mất hết, bị xem như thế thân, vân vân và mây mây. Đương nhiên, cuốn tiểu thuyết này cũng không ngoại lệ.
Bùi Tịch là con lai của ma tu và phàm nhân. Hắn làm sao có thể yêu thương nổi người cha của mình, một kẻ chẳng khác nào cái máy gieo giống của nhân gian, sau một đêm xuân phong lưu đã biến mất không còn tăm hơi, cho đến tận đại kết cục cũng không hề xuất hiện thêm lần nào.
Sau khi sinh ra “thứ hạ tiện” này, mẹ đẻ của Bùi Tịch tất nhiên cũng chẳng đối xử tốt với đứa trẻ đã hủy hoại danh tiếng của mình. Vì thế, hắn trở thành món đồ chơi cho đám ma tu, thường xuyên phải chịu đủ mọi loại hành hạ và ngược đãi.
Chính tuổi thơ đầy ám ảnh như vậy đã hun đúc nên tính cách lạnh nhạt, hung ác, nham hiểm và liều lĩnh của nam chính. Sau này, dù đã rời khỏi mẫu thân để gia nhập kiếm phái, hắn vẫn cứ độc lai độc vãng như cũ, không hề có lấy một người bạn.
Thứ ba: “Các thành viên trong hậu cung đều muốn tỏ tình với ta: Trận chiến của thiên tài có bộ não không thể yêu đương”.
Bùi Tịch là một con sói cô độc, nhưng điều đó cũng chẳng hề cản trở việc 99% nữ nhân trong tiểu thuyết đều có hảo cảm với hắn.
Nghe nói nam chính có dung mạo tuấn mỹ phi phàm, cho nên dù là đại sư tỷ của kiếm tông thanh lãnh thoát tục hay yêu nữ của ma đạo quyến rũ mê người, hễ cứ thấy hắn là y như rằng sẽ “mặt đỏ ửng, tim đập nhanh”. Ninh Ninh cũng không biết rốt cuộc nguyên nhân là do hắn giống một cái máy điều hòa công nghiệp hay là do mấy cô kia đều mắc bệnh tim cấp tính nữa.
Thứ duy nhất cô có thể chắc chắn là, Bùi Tịch đã tự tay bóp nát từng đóa hoa đào này. Vào khoảnh khắc khước từ duyên trần để một mình phi thăng, hắn đã buông một câu: “Ta rất cao quý, các ngươi không xứng!”, rồi cứ thế bay thẳng lên trời.
Thứ tư: “Sự hiến thân của công cụ hình người XXX”.
Đây là một đề tài bi thương vô bờ bến. Ninh Ninh chỉ muốn đưa tay gạt đi mấy hàng nước mắt nước mũi đang tèm lem trên mặt mình mà thôi. Nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng đã đến thân thế oanh liệt của cô.
Dựa theo kịch bản của sảng văn, thế nào cũng sẽ có vô số “công cụ hình người” xuất hiện để dâng tặng cơ duyên, đưa cho nam chính binh khí, hoặc chỉ điểm cho kiếm pháp của hắn đột phá. Mà Ninh Ninh, lại thuộc về loại nhân vật thứ ba: Nữ phụ độc ác, ngang ngược, không ngừng gây chuyện.
Nguyên chủ cũng tên là Ninh Ninh, là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Tiện Tử. Bởi vì được sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nên nàng ta dần dần hình thành thói xấu “bà đây là nhất”.
Hiện giờ, hoàng triều đang trong thời kỳ thịnh thế, các phái võ, đạo, nho, tu tiên cạnh tranh lẫn nhau. Ninh Ninh bái nhập vào phái Huyền Hư, chính là đại tông môn đệ nhất về kiếm đạo.
Nàng có thiên tư trác tuyệt, trong đại hội thu nhận đệ tử đã được Thiên Tiện Tử liếc mắt một cái nhìn trúng rồi nhận làm đệ tử thân truyền. Vị sư tôn này thực lực cao thâm lại thích độc lai độc vãng, tính cả Ninh Ninh thì cũng chỉ có vỏn vẹn bốn người đệ tử thân truyền.
Cuộc đời của nguyên chủ vốn một đường xuôi chèo mát mái, ở sư môn được sủng ái vô bờ. Nào ngờ, đến hôm nay lại xảy ra biến cố.
Vào ngày hội mùa xuân hàng năm, phái Huyền Hư đều sẽ tổ chức một đại hội thi đấu để các đệ tử tỷ thí, luận bàn tài nghệ. Nguyên chủ vốn tâm cao khí ngạo, hoàn toàn không để ai vào mắt, thế mà lại bị xếp làm đối thủ của Bùi Tịch.
Bùi Tịch có huyết mạch không thuần, kiếm ý bị ma khí áp chế hơn phân nửa. Bởi vậy, trong lần khảo thí nhập môn năm đó, hắn biểu hiện cũng chỉ thường thường bậc trung, bị phân làm đệ tử ngoại môn. Nhưng nam chính dù sao cũng là nam chính, nhất thời thất thế cũng chỉ là khúc nhạc dạo đầu cho màn vả mặt nghịch tập mà thôi. Sau một quá trình không ngừng khổ luyện, Bùi Tịch đã dần học được cách thu liễm ma khí, chỉ để lộ ra kiếm khí sắc bén. Bí mật này không một ai hay biết, chỉ có bản thân hắn mới có thể cảm nhận được sự biến hóa trong cơ thể mình, âm thầm chờ đợi cơ hội để vùng lên.
Và nguyên chủ, chính là người đầu tiên bị hắn “xử lý”.
Quá thảm, thật sự là quá thảm.
Nếu nàng tung hết toàn lực, về lý thuyết sẽ không thể thua. Nhưng khổ nỗi, tiểu cô nương kia lại quá khinh thường đối thủ, cho rằng hắn chỉ là một đệ tử ngoại môn tầm thường nên chỉ dùng năm phần sức lực. Đến khi nhận ra thực lực của đối phương không hề đơn giản thì đã rơi vào thế cục bại trận không thể cứu vãn.
Thua trong tay hắn, tiểu cô nương đương nhiên là tức điên lên.
Và đúng lúc này, Ninh Ninh xuyên tới.
Dựa theo cốt truyện, nếu muốn đi đúng con đường của một nữ phụ độc ác, cô không chỉ phải liên tục lượn lờ trước mặt nam chính để tìm đường chết, mà còn phải sở hữu một khuôn mặt dày như tường thành để đeo bám các nhân vật khác cho đến tận đại kết cục. Bước đầu tiên trên con đường tìm chết này chính là sau khi tỉ thí thua Bùi Tịch, phải tìm đến tận nơi ở của hắn để sỉ nhục một trận ra trò.
Hệ thống đưa cô đến đây đã nói: “Cô nghĩ mà xem, chuyện này cũng giống như cô là học sinh giỏi thứ ba của lớp, thế mà trong bài kiểm tra cuối kỳ lại bị cái đứa xếp thứ ba từ dưới lên vượt mặt. Cô nói xem có tức không, có muốn trả thù không?”
Ninh Ninh chưa từng trải qua cảm giác này, bởi vì năm nào cô cũng đứng hạng nhất. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nói một lời thô tục nào, huống chi là chuyện đi bắt nạt người khác.
“Cô không cần phải quá tự trách đâu.”
Hệ thống an ủi: “Phản diện cũng là một phần không thể thiếu của cốt truyện mà! Cô nghĩ xem, nếu cô không bắt nạt nam chính, hắn sẽ không liều mạng tu luyện để vượt qua cô. Nếu không liều mạng tu luyện, tu vi của hắn làm sao có thể thăng cấp nhanh chóng được? Mà với cái tính cách đó của hắn, nếu tu vi không cao, làm sao có thể tồn tại trong giới tu chân này, không biết chừng sẽ chết thẳng cẳng lúc nào không hay.”
Cuối cùng, hệ thống còn nhấn mạnh một câu chốt hạ: “Hắn là con cưng của trời! Là nam chính của cả câu chuyện! Nếu cô không chịu đi bắt nạt, hắn sẽ toi đời luôn đấy, cô nhẫn tâm thế sao!”
Đây rõ ràng là ngụy biện. Thế nhưng, Ninh Ninh lại rất không có tiền đồ mà bị nó thuyết phục. Cô cảm thấy bản thân mình đúng là một kẻ không có lập trường.
Theo cốt truyện, những hành vi tìm đường chết của nguyên chủ thực chất sẽ không gây ra bất kỳ tổn thương nào cho nam chính, ngược lại còn trời xui đất khiến giúp hắn “tình cờ” tìm được đủ loại bảo khí. Trong khi đó, cô ta thì lần nào cũng phải chịu quả báo, lần nào cũng chật vật không nói nên lời.
Vì thế, trước kia mỗi khi đọc nguyên tác, chỉ cần thấy nữ phụ bắt đầu giở trò, Ninh Ninh sẽ tự động nghĩ thầm: “Tốt lắm, nam chính lại có thể vả mặt cô ta rồi!”
Thấy thái độ của cô đã có chút lung lay, hệ thống tiếp tục bồi thêm: “Quan trọng nhất là, chờ đến khi nhiệm vụ kết thúc, ta sẽ giúp cô giả chết thoát thân, bắt đầu một cuộc sống mới ở thế giới này. Kiếp trước chết một cách lãng xẹt như vậy, cô thật sự cam lòng sao?”
Nghe những lời này, Ninh Ninh im lặng, không hề phản bác.
Ở thế giới của mình, cô qua đời vì bệnh tật. Năm 17 tuổi, cô bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, chỉ có thể đau đớn nằm trên giường, không thể cử động, cũng chẳng nói được lời nào, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Hệ thống nói không sai, cô thật sự không muốn chết sớm như vậy.
Ninh Ninh không phải là người hay làm màu, vì vậy cô lập tức gật đầu đồng ý: “Sếp thật tốt bụng, cảm ơn sếp, tôi sẽ cố gắng làm việc!”
Thế là cuối cùng, cô vẫn đi đến nơi ở của nam chính Bùi Tịch.
Không giống các đệ tử thân truyền có nơi ở riêng, đệ tử ngoại môn phải ở chung ba người một phòng. Điều này cũng trực tiếp dẫn đến việc trong một khoảng thời gian rất dài, Bùi Tịch luôn bị bạn cùng phòng bắt nạt không chút kiêng nể.
Xuất thân của hắn thật sự nghèo khó, từ nhỏ đã lớn lên trong một thôn làng hẻo lánh, kiến thức ít ỏi đến đáng thương. Huống chi, trong cơ thể Bùi Tịch còn có ma khí, là hậu duệ của ma tu, mà giới Tu Tiên lại có sự kỳ thị sâu sắc về huyết thống. Bọn họ cười nhạo hắn là tạp chủng, thường xuyên thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn, đến mức ép Bùi Tịch phải bộc lộ hết tài năng trong cuộc thi đấu ngày hôm nay…
Bây giờ đang là giờ ăn tối, đại đa số mọi người sẽ không ở trong ký túc xá. Ninh Ninh đứng ngoài cửa, loáng thoáng nghe thấy âm thanh vọng ra từ bên trong.
“Mau nói, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì? Ngươi chẳng qua chỉ là một tên phế vật, sao chỉ sau một đêm lại có thể tiến bộ đến nhường này?”
“Hay là chúng ta lục soát quần áo của hắn đi, xem có tìm thấy đồ cấm gì không!”
“Thằng nhãi ranh như mày cũng dám đánh tao à? Xem tao có đánh chết mày không!”
Sau đó, âm thanh nhỏ dần, cô không nghe rõ được nữa, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng thùm thụp như tiếng quyền cước đang trút lên người ai đó.
Thấy trong phòng mãi không có động tĩnh gì thêm, Ninh Ninh sợ rằng nam chính sẽ bị đánh chết thật. Không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức vận lực vào lòng bàn tay, đẩy mạnh cánh cửa gỗ. Theo tiếng “kẽo kẹt” vang lên, ánh tà dương đỏ sậm cũng ùa vào phòng tựa như một cơn thủy triều máu. Dưới ánh nến mờ ảo hòa cùng ánh hoàng hôn, cô đã nhìn rõ cảnh tượng bên trong.
Tổng cộng có ba người.
Một đệ tử mặc áo trắng đang quay lưng về phía cô, không hiểu vì sao cả người lại run lên như cầy sấy. Khi hắn quay đầu lại, vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng hoảng sợ, giống như vừa gặp phải mãnh thú hồng thủy sắp ăn thịt người vậy.
Còn thiếu niên mặc áo đen thì đang đứng cầm kiếm, mũi kiếm lúc này chĩa thẳng vào yết hầu của một người khác. Lúc đẩy cửa vào, Ninh Ninh vừa kịp nghe thấy một câu nói chưa dứt của hắn, lạnh lẽo đến rợn người: “…Ta không ngại giết chết ngươi!” Dứt lời, hắn mím môi quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh hằn lên lệ khí dày đặc, không hề che giấu sát ý ngùn ngụt.
Người bị trường kiếm chĩa vào đang ngồi co ro ở góc tường. Hiển nhiên, hắn vừa mới bị đánh một trận, gò má sưng tím, quần áo và tóc tai đều rối bù. Hắn có vẻ vô cùng đau đớn, cổ họng liên tục phát ra vài tiếng rên rỉ khàn khàn, âm cuối không ngừng run rẩy.
Phòng của đệ tử có tổng cộng ba người, vậy thì hai người còn lại chắc chắn là đồng bọn đã cùng nhau bắt nạt Bùi Tịch rồi.
Cô biết trong số đó có một người tên là Niếp Chấp rất thích mặc đồ trắng. Như vậy, kẻ cầm kiếm kia hẳn là một tên bia đỡ đạn khác – Thẩm Ngạn Kiều. Còn cái tên thảm không nỡ nhìn đang nằm trong góc nhà kia…
Không ngờ nam chính cũng có lúc thảm hại đến thế.
Cho nên…
Ninh Ninh thầm nghĩ, để trở thành một nữ phụ độc ác đúng chuẩn, bây giờ mình nên nói gì đây?
“Cho ta gia nhập với các ngươi để tiện hành sự nhé?”
“Buông nam chính ra, để ta!”
Có lẽ cô đã dần thích ứng được với tính cách của nguyên chủ, bởi vậy khi cả ba người kia đồng loạt quay đầu nhìn về phía mình, cô không hề cảm thấy hoảng sợ. Trái lại, cô còn ra vẻ trấn tĩnh, nhướng mày cười một tiếng: “Sao lại dừng rồi? Tiếp tục đi chứ.”
Cái biểu cảm như đang nhìn một đống rác rưởi, cùng với ngữ khí cao cao tại thượng này…
Đúng là đạt điểm tối đa!
Ninh Ninh nhập môn cùng năm với bọn họ, lại còn là đệ tử thân truyền của Thiên Tiện Tử, vì vậy Niếp Chấp ngay lập tức nhận ra thân phận của cô: “Cô là đồ đệ của Thiên Tiện trưởng lão…”
Thật kỳ lạ, sao trông hắn lại sợ hãi như vậy, cứ như thể có sói đói đang đuổi theo sau lưng cô không bằng. Chẳng lẽ là do hành vi bạo hành đồng môn bị bắt quả tang nên nhất thời không nén nổi sợ hãi?
Thế nhưng, sắc mặt của tên Thẩm Ngạn Kiều kia vẫn như thường. Hắn nhíu mày liếc cô một cái, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Cô tới đây làm gì?”
Ánh mắt rất tàn nhẫn, giọng điệu rất lạnh lùng, vừa nhìn đã biết đây chính là kẻ cầm đầu.
Thực ra người này trông cũng rất đẹp trai, mặt mày tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, chỉ có điều trông hơi hung dữ. Ninh Ninh liếc hắn một cái rồi chỉ vào người đang nằm trên mặt đất: “Ta đến tìm hắn.”
Thấy đối phương còn đang sững sờ, cô đã nhẹ nhàng cất bước đi đến bên cạnh người kia.
Dung mạo tuyệt thế trong lời đồn đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, không còn nhìn ra hình dáng ban đầu. Cô âm thầm tiếc nuối, đoạn nghiêm túc suy nghĩ: “Vị Ninh Ninh trong nguyên tác đã nói chuyện như thế nào nhỉ?”
“Chậc, bị đánh thảm thật.”
“Trong lòng ngươi hẳn là biết rõ vì sao ta lại đến đây. Ngươi cũng không nhìn lại thân phận của mình xem, một tên đệ tử ngoại môn mà cũng dám đắc tội với ta sao?”
“Cùng thuộc phái Huyền Hư mà ngươi lại có thể làm ra loại chuyện hãm hại đồng môn như vậy. Nếu không phải nể tình đồng môn, hôm nay ta đã giết chết kẻ lòng dạ độc ác như ngươi rồi!”
“Thành thật sẽ được khoan hồng, rốt cuộc ngươi đã giở trò gì?”
Nguyên chủ không tin mình lại bị một đệ tử ngoại môn đánh bại, nên đương nhiên cho rằng Bùi Tịch đã đánh lén, dựa vào gian lận mới có đủ năng lực để đấu tay đôi với nàng.
Ninh Ninh chỉ chọn ra vài câu không quá xúc phạm để nói. Còn mấy từ như “phế vật”, “tạp chủng” và vài câu khó nghe khác thì cô tự động lược bỏ hết, bởi nói ra cũng thấy bẩn miệng.
Cô tuôn một tràng lời thoại như nước chảy mây trôi. Nói xong, cô còn không quên hừ lạnh một tiếng cho phù hợp với hình tượng của mình, đoạn hơi nhếch cằm, liếc về phía Thẩm Ngạn Kiều mặc áo đen: “Đến lượt ngươi đấy.”
Tài ăn nói của Ninh Ninh thực ra cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Nếu muốn nói đến độc ác, thì phải kể đến người anh em mang khí chất của vai phản diện kia kìa. Nhưng có lẽ vì cô diễn quá đạt, nên trước khi đôi môi mỏng gợi cảm của thiếu niên áo đen kia kịp mở ra, người đang nằm trong góc nhà đã đột nhiên hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, nước mắt từ khóe mi sưng tấy lập tức tuôn rơi như mưa: “Là ta… Tất cả đều là lỗi của ta! Tha cho ta đi!”
Ninh Ninh: “???”
Khoan đã.
Nam chính, anh đang làm cái trò gì vậy?!
Trong sách không phải viết rằng anh “dù bị ngọn lửa luyện ngục thiêu đốt ba ngày ba đêm cũng chưa từng kêu một tiếng xin tha” hay sao? Thế mà bây giờ mới bị tôi mắng có vài câu đã khóc thành thế này rồi à?
Mình đáng sợ đến vậy sao?
Ninh Ninh bị phản ứng của hắn làm cho hơi ngớ người. Lại nghe hắn tiếp tục nức nở: “Ta nhận tội hết, cầu xin ngươi đừng nói cho trưởng lão biết! Kiếm của Bùi Tịch là do ta trộm, hại hắn chỉ có thể dùng một thanh kiếm nát để tham gia cuộc thi của tông môn… Tất cả đều là lỗi của ta, xin ngươi tha cho ta đi!”
Kiếm của Bùi Tịch.
Là hắn trộm?
Người này… không phải Bùi Tịch ư?!
Ninh Ninh cuối cùng cũng hiểu được cảm giác có một vạn con alpaca đang chạy rầm rập trong lòng nó như thế nào, kinh hãi đến mức sắp không thở nổi.
Nếu tên bị đánh này không phải nam chính, vậy thì…
Cô cố gắng duy trì một nụ cười gượng gạo mà không mất đi vẻ lịch sự, đoạn nghiêng đầu, nhìn kỹ thanh niên áo đen đang cầm kiếm kia.
Góc nghiêng sắc sảo ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn và lạnh lùng. Dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, khuôn mặt hắn trông hệt như một viên bạch ngọc không tì vết bị nhuốm màu huyết quang, càng làm tăng thêm vài phần âm lãnh và kỳ quái.
Giờ phút này, tất cả những gì thu hút ánh mắt của cô chính là một đôi mắt phượng cong cong tuyệt đẹp. Đôi đồng tử đen kịt, u ám và dữ dội như giông tố, tựa như một vực sâu không đáy khiến người ta không rét mà run. Và rồi, dưới đuôi mắt phải của người đó, là thứ đã được nhắc đến vô số lần, thứ chỉ thuộc về riêng nam chính Bùi Tịch…
Một nốt ruồi son lệ chí.
Ninh Ninh: Tim – ngừng – đập.
Trời muốn diệt cô rồi.
Có lẽ, hình như, chắc chắn là cô đã nhận sai người. Tên vừa ngã sõng soài trên đất kia mới chính là nhân vật phản diện Thẩm Ngạn Kiều. Thảo nào lúc cô đẩy cửa bước vào lại thấy ánh mắt hoảng sợ đến thế của Nhiếp Chấp.
Hóa ra, người ta đâu phải sợ cô, mà là đang sợ cái người có dung mạo tựa Tu La, kẻ vừa đột nhiên cầm kiếm vùng lên phản kháng kia kìa – Bùi Tịch.
Vậy nên, tình hình bây giờ là thế nào?
Nam chính không hề che giấu thực lực mà đang đích thân ra tay thanh trừng đám đồng môn có ý đồ vũ nhục mình, lại còn mang khí chất của một nhân vật phản diện mà chĩa kiếm vào cổ người ta. Còn cô, một nữ phụ được tác giả chỉ định, đáng lẽ phải xuất hiện khi nam chính bị sỉ nhục, lại xả thân bước ra, buông lời lạnh lùng giáo huấn đám oắt con đang bắt nạt hắn.
Đây là chuyện mà nam chính và nữ phụ độc ác nên làm sao?
Thấy sắc mặt cô có vẻ không đúng lắm, Nhiếp Chấp đứng một bên mà kinh hồn bạt vía.
Hắn và Thẩm Ngạn Kiều đều ghen tị với việc Bùi Tịch bộc lộ tài năng trong cuộc tỷ thí ở tông môn, cho rằng tên tiểu tử kia hẳn đã dùng thủ đoạn bỉ ổi. Vì thế, bọn họ đã vây hắn trong phòng, định bụng sẽ “ngựa quen đường cũ” mà bắt nạt hắn một trận. Nào ngờ, Bùi Tịch lại dám phản kháng, chỉ trong nháy mắt đã đánh Thẩm Ngạn Kiều ngã lăn ra đất. Điều mà bọn họ càng không thể ngờ tới, chính là việc đệ tử thân truyền của Thiên Tiện Tử sẽ đột nhiên đẩy cửa bước vào.
Từ lâu đã nghe danh vị đại tiểu thư này tính tình ngang bướng quái đản, thế mà bây giờ lại hạ mình vì Bùi Tịch mà ra mặt. Điều này chứng tỏ cái gì? Đây tuyệt đối chỉ có thể là tình yêu mà thôi!
Một thiếu nữ si mê kiếm đạo, sau khi thất bại lại yêu sâu sắc người thiếu niên xa lạ đã đánh bại mình. Nàng chẳng những một đường đuổi theo đến tận nơi ở của người ta, mà còn không chút do dự răn dạy đám đồng môn đã từng khinh bạc hắn.
(Nguyên văn: “剑道失意情场逢源”, nghĩa là “kiếm đạo thất thế nhưng tình trường lại đắc ý”, gần giống câu “đen bạc đỏ tình” của Việt Nam.)
Đã sớm nghe nói loại con cưng của trời này sẽ phải lòng kẻ nào đánh bại được mình, xem ra thoại bản viết quả thật không sai.
Nhiếp Chấp vừa kinh hãi vừa sợ sệt, trong đầu không ngừng vẽ ra một câu chuyện tình yêu môn phái ngược luyến tàn tâm, yêu mà không được của Ninh Ninh và Bùi Tịch. Thế nhưng, thân là nữ chính trong câu chuyện đó, Ninh Ninh lại chẳng biết cái quái gì cả.
Cô chỉ đang cảm thấy, xong đời rồi.
Cô đã từng hứa với hệ thống sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, kết quả mới bắt đầu đã trời sụp đất nứt, cốt truyện bị bẻ lái đến mức mẹ đẻ cũng không nhận ra.
Không thể nào!
Chuyện đã hứa với người khác thì nhất định phải hoàn thành, cho dù là một nữ phụ độc ác thì cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ!
“Ta không phải cố ý tới giúp ngươi đâu.”
Nguyên chủ đã từng gặp Bùi Tịch, nên tất nhiên cô không thể lấy cớ “nhận lầm người” được. Ninh Ninh cắn răng nói ra những lời này, và vì hối hận đan xen, vành tai cô cũng hơi ửng đỏ.
Lời cô nói hoàn toàn là sự thật, nhưng khi lọt vào tai mấy người kia thì nó lại biến thành một câu chuyện hoàn toàn khác.
Nhìn thấy sắc đỏ hồng đang lan ra trên vành tai trắng nõn của thiếu nữ, Nhiếp Chấp run bần bật. Mới nói đã đỏ mặt, lại còn vội vã phủi sạch quan hệ với Bùi Tịch, vừa nghe đã biết là khẩu thị tâm phi. Nếu nàng không cố ý tới giúp hắn, thì hà cớ gì lại nói với Thẩm Ngạn Kiều những lời kia?
Bùi Tịch vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, trong khi Nhiếp Chấp lại chìm trong suy tư.
Ninh Ninh cứ cảm thấy bầu không khí này không đúng lắm. Cô vừa đón nhận ánh mắt đen nhánh chứa đầy lệ khí của người trước mặt, vừa không phục mà nói thêm: “Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, hôm nay ta bị ngươi đánh bại ở cuộc thi chỉ vì ta chưa dùng đến một nửa sức lực. Đừng có mà đắc ý, sớm muộn gì ta cũng sẽ đánh thắng ngươi!”
Đây là những lời mà nguyên chủ đã từng nói trong sách. Nhưng vừa dứt lời, Nhiếp Chấp lại càng lộ ra vẻ mặt “thì ra là thế”.
Hắn vốn tưởng rằng Ninh Ninh sau khi thua Bùi Tịch mới để ý đến hắn, nhưng nghe những lời này xem, có lẽ vị tiểu tổ tông này đã rơi vào lưới tình với hắn từ lâu rồi.
Để cho tên tiểu tử kia chiến thắng, nàng chỉ dùng đúng năm phần công lực, năm phần đấy! Vì tình yêu, ngay cả danh dự của kiếm môn cũng có thể vứt đi, đây là tinh thần hy sinh cao cả đến nhường nào! Đệ tử thân truyền không hổ là đệ tử thân truyền, theo đuổi tình yêu cũng có thể táo bạo đến vậy. Nếu để nàng ấy biết mình đã từng bắt nạt người trong lòng nàng…
Thẩm Ngạn Kiều bị Bùi Tịch chĩa kiếm vào cổ đã sợ đến lệ rơi đầy mặt. Nhiếp Chấp lo lắng bản thân sẽ giẫm lên vết xe đổ, chi bằng nhân lúc hai người kia đang “sấn sổ ve vãn” nhau mà chuồn nhanh khỏi cái nơi thị phi này!
Vì thế, hắn suy nghĩ một lát rồi hạ giọng, cười lấy lòng: “Làm phiền rồi, ta có thể đi trước được không?”
Để dỗ Ninh Ninh vui vẻ, hắn vừa dứt lời còn không quên bồi thêm một câu: “Nhị vị quả là một cặp trời sinh, trai tài gái sắc, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ không thôi. Nếu ta cứ ở lại đây, e là sẽ quấy rầy hai vị bồi dưỡng tình cảm mất.”
Hắn phát biểu một tràng cảm động đất trời, tình cảm dạt dào, lại không biết rằng đây chính là lời phủ định lớn nhất đối với năng lực nghiệp vụ của Ninh Ninh. Giống như vừa lỡ tay nhấn vào nút tự hủy, hắn lại còn cười tươi như hoa, như thể sắp bay lên sánh vai cùng trời đất nhật nguyệt.
Ninh Ninh vừa tức vừa tủi thân.
Làm ơn tôn trọng thân phận nữ phụ độc ác của cô một chút đi, ai thèm bồi dưỡng tình cảm với nam chính chứ!
You cannot copy content of this page
Bình luận