Danh sách chương

 

“Người giỏi lắm , tiểu quốc vương Karasuma, tôi là Hoa Mai J.” Thiếu niên mắt hồ ly khẽ cười, tự giới thiệu. Cậu đeo mặt nạ lông cáo đỏ, chỉ che nửa khuôn mặt, vừa vặn để lộ ra khóe môi cong cong cười khẽ.

 

“Tôi không phải ‘tiểu’ quốc vương, tôi mười bốn tuổi rồi.” Thiếu niên kia nhăn mũi, phản bác đầu tiên lại là cách xưng hô, “Ngươi phải gọi tôi là Hoa Mai K.”

 

“Nhưng tôi lớn hơn cậu năm tuổi.” Thiếu niên hồ ly mười chín tuổi chớp mắt, nhẹ nhàng phản bác.

 

Dù vậy, cậu cũng không quá bận tâm chuyện đó, lời nói nhanh chóng chuyển hướng, đi thẳng vào vấn đề chính: “Từ nay về sau, chúng ta là một tổ. Câun cứ liều mạng vươn lên đi, tôi sẽ cố hết sức trợ giúp. Nếu thua… chúng ta sẽ bị xử tử.”

 

“…Cậu không phụ lòng tôi, tôi cũng sẽ không phụ lòng cậu.” Hoa Mai K khẽ nói.

 

Cậu ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh mềm mượt rũ xuống bên tai. Thân hình có vẻ gầy gò, như cành trúc non, nhưng đôi mắt xanh nhạt lại sáng rực, lóe lên ánh nhìn dữ dội như báo đốm, đồng thời cũng sắc lạnh và tập trung như một con quạ đông lạnh.

 

“Chiến thắng sẽ thuộc về tôi.”

 

Hoa Mai K cất lời, giọng nói trầm thấp mang theo chút non nớt chưa tan hết. Dù miệng nói đã mười bốn tuổi, nhưng dáng người gầy nhỏ khiến cậu trông càng thêm mảnh mai so với bạn bè cùng trang lứa.

 

Trong số bốn đối thủ cùng giành lấy danh hiệu quốc vương, bề ngoài cậu là người ít tạo cảm giác đe dọa nhất.

 

Khi đứng dậy bước đi, chân trái của cậu hơi khập khiễng — tựa như sản phẩm thất bại trong thí nghiệm di truyền.

 

Có lẽ vì thế, phần lớn người đặt cược không ai để mắt đến cậu. Nhờ đó, thiếu niên mắt hồ ly dễ dàng được ghép cặp với cậu để trở thành đôi “Hoa Mai J”.

 

Theo thông lệ, người được chọn làm [kỵ sĩ] thường không phải là thành viên tổ chức vừa mới thành niên như vậy.

 

Cặp đôi của họ, có thể nói là một tổ hợp không ai đặt hy vọng: vị quốc vương ít được đánh giá cao và người kỵ sĩ trẻ tuổi nhất.

 

Ở một góc độ nào đó, đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

 

“…… Tôi sẽ không thua.” Hoa Mai K siết chặt quân bài poker trong tay.

 

“Thế thì, tôi chắc là mạnh lắm ha?” Thiếu niên mắt hồ ly nheo mắt, cười như không.

 

Cách họ nói chuyện nhẹ nhàng, có chút bông đùa, nhưng những gì cần nói đều đã rõ ràng. Còn thật hay không, mỗi người trong lòng đều có đánh giá riêng.

 

Hoa Mai K không hề che giấu chân thọt bên trái, cứ thế ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu hãnh bước về phía trước như một chú báo non cứng đầu. Khi đi ngang qua thiếu niên hồ ly, cậu khẽ gật đầu nói: “Chúng ta đi đến sân huấn luyện.”

 

Nửa khuôn mặt của cậu chìm trong ánh sáng lờ mờ, lộ rõ thần sắc u tối, nhưng dưới bóng tối ấy như có một lò xo bị nén cực độ, chỉ chờ bật lên với sức mạnh mãnh liệt.

 

Thiếu niên mắt hồ ly không hỏi thêm gì, ánh mắt cũng không dừng lại ở chân cậu. Hắn chỉ hơi nghiêng đầu, sải bước đi theo, miệng vẫn mang nụ cười.

 

“—— Tuân mệnh, thưa Tiểu Quốc Vương.”

 

Asahi Yuaki mở mắt.

 

Ngón chân vô thức quấn lấy ga giường.

 

… Má ơi, thời buổi nào rồi mà còn đóng vai quốc vương với kỵ sĩ, như trong mấy phim truyền hình cổ lỗ sĩ thế kỷ trước vậy?!

 

Tên tổ chức đó tám phần là đồ cổ thế giới trước rồi, giờ còn bày trò như thế nữa.

 

Asahi Yuaki càm ràm, trong đầu vẫn còn văng vẳng hình ảnh giấc mơ vừa rồi.

 

Nói mới nhớ, nhìn bọn nhỏ đánh nhau chẳng lẽ là thú vui bệnh hoạn của mấy kẻ lắm tiền?

 

“Tiểu quốc vương Karasuma” mới có mười bốn tuổi, độ tuổi cấp hai, thế mà không lo học hành, lại chạy đi đóng kịch kiểu này.

 

Nghĩ kỹ lại… hình như trước đây mình cũng vậy. Còn nhỏ đã chạy ngược chạy xuôi khắp nơi, chắc cũng chưa bao giờ học hành tử tế.

 

Không ổn! Asahi Yuaki sững người. Một suy nghĩ nghiêm trọng ập đến: vòng tới vòng lui, chẳng lẽ mình ngay cả bằng tiểu học cũng chưa tốt nghiệp?!

 

Cậu bắt đầu lo lắng. Không biết trước đây mình trà trộn vào ngành cảnh sát bằng cách nào, dùng chứng giả hay hồ sơ giả nữa… Asahi Yuaki trừng mắt nhìn trần nhà, trí tưởng tượng bay tận mây xanh. Giờ lớn như thế này rồi, không biết còn có thể quay lại Tiểu học Teitan học bổ túc không.

 

Ít nhất cũng phải lấy được bằng tiểu học!

 

Rồi tiếp theo là trung học, phổ thông, đại học, sau đó lên cao học, nghiên cứu sinh, rồi tiến sĩ…

 

Asahi Yuaki vạch sẵn một lộ trình học tập hoành tráng trong đầu. Cậu tin chắc mình có thể vừa học vừa làm, một bên bán dưa, một bên học hành.

 

Nếu không đủ tiền… cậu vẫn còn một người bạn hộp thư có avatar quạ đen thần bí thỉnh thoảng gửi tiền cho cậu. Asahi Yuaki luôn cảm thấy người đó rất có tiền, nếu cần thiết có thể hỏi mượn chút ít.

 

Dù sao người đó có vẻ cũng quan tâm đến mình thật. Asahi Yuaki nhớ lại.

 

Cách đây hai ngày, người bạn có ghi chú [sb] kia sau khi chuyển tiền thì tâm trạng có vẻ tốt hơn, còn nhắn tin trò chuyện đôi câu với cậu qua hộp thư.

 

Người đó hỏi gần đây Asahi Yuaki sống thế nào, tương lai định làm gì. Ngữ khí thẳng thắn, không vòng vo, như thể hỏi gì là phải có câu trả lời, bất chấp cảm xúc của người khác là được quan tâm hay thấy bị soi mói.

 

Asahi Yuaki cảm thấy mình không rơi vào cả hai trường hợp đó, mà giống như đang nằm ở giữa — kiểu Schrödinger của cảm xúc.

 

Vì chưa xác định được thân phận thật của người đó, lại mơ hồ có cảm giác tội lỗi, Asahi Yuaki không nói thật chuyện mình bỏ học đi bán dưa. Thay vào đó, cậu gửi một câu lấp lửng:

 

[Đang làm vài chuyện mà người ngoài chưa chắc hiểu được. Tương lai chắc vẫn làm tiếp thôi.]

 

Không ngờ chỉ vài phút sau, tài khoản ngân hàng nhận được khoản chuyển khoản… mười vạn yên!

 

Chuyện đó làm Asahi Yuaki kinh ngạc tột độ, từ đó tin chắc người kia là kiểu thích chơi trò đố mẹo.

 

Dù sao đi nữa, đối phương thật sự đang ủng hộ sự nghiệp của cậu. Asahi Yuaki vô cùng cảm động. Thế thì bản thân càng không thể phụ lòng mong đợi ấy — phải chăm chỉ mở quầy, nghiêm túc bán dưa, làm rạng danh trong giới trái cây!

 

Với quyết tâm đó, Asahi Yuaki bắt đầu gõ cửa từng nơi, chuẩn bị xin giấy phép bán hàng rong.

 

Như Tomori Hajime đã nói trước đó: muốn ra quầy, việc cơ bản nhất là phải có giấy phép kinh doanh.

 

 

Quy trình thực hiện thật ra không quá phức tạp, chủ yếu là cần tiền bạc và thời gian. Tiền thì đã có “quạ đen” phía trước ra tay giúp đỡ, nên không thiếu. Còn thời gian, Asahi Yuaki cũng không ngại chờ đợi.

 

Khi tờ thông báo sơ bộ được chấp thuận, Asahi Yuaki vui mừng đến mức cả người như phát sáng. Cậu tự thưởng cho bản thân một bữa sukiyaki thật ngon lành.

 

Đợi đến khi chuẩn bị về nhà thì trời đã sẩm tối, ánh trăng treo cao lửng lơ trên đầu ngọn cây. Đêm dài tĩnh mịch, ven đường chẳng có mấy người qua lại. Gần đây đã vào đầu thu, thời tiết trở lạnh, Asahi Yuaki bước đi nhanh hơn, muốn sớm về nhà nghỉ ngơi.

 

Vừa bước qua cổng, đang định tháo giày ở huyền quan, Asahi Yuaki bất chợt liếc thấy những dòng bình luận đã lâu không xuất hiện, bỗng nhiên lại hiện lên trước mắt.

 

[ Màn hình chợt lóe lên hù chết người! Đêm hôm khuya khoắt đừng có nhìn phòng trong kiểu gì cũng có người là sao chứ! ]

 

[ Cái quái gì đang núp trong nhà Asahi vậy… Ngay góc khuất sau giá sách phòng khách đó!! ]

 

Asahi Yuaki: “……”

 

Động tác thay dép của cậu chợt khựng lại.

 

Trời ơi, không cần dọa người như vậy chứ!! Cậu nhát lắm đó QAQ!!

 

Asahi Yuaki cúi thấp đầu, do dự không biết có nên xỏ giày trở ra ngoài không —— nhưng đây rõ ràng là nhà mình mà.

 

Dù chỉ là thuê, nhưng trong khoảng thời gian này, đây là chốn đi về của cậu. Cớ gì phải vì một kẻ nào đó mà cậu lại phải ra đường ngủ chứ!

 

Nhưng nếu không ra ngoài, chút nữa chẳng phải sẽ phải đối mặt với… kẻ đột nhập à? Hay nên gọi là… trộm vào nhà?

 

Thành thật mà nói, Asahi Yuaki còn mong kẻ đó là ma thì hơn, vì con người đáng sợ hơn ma nhiều lắm.

 

[ Asahi đang nghi nghi, chắc là đã phát hiện có điều bất thường rồi ]

 

[ Ôi ôi hồi hộp quá, hồi hộp quá đi mất ]

 

[ Hồi hộp cái gì, nhìn Asahi bình tĩnh như nước thế kia cơ mà ]

 

Asahi Yuaki: Xin lỗi, đó không phải bình tĩnh, mà là “đã chết trong lòng nên không còn gợn sóng” đó bạn:-D

 

Trong không khí bắt đầu thoang thoảng mùi máu tanh, cơ thể Asahi Yuaki lập tức căng lên theo phản xạ!

 

Chưa kịp làm gì, một bóng người từ phía sau giá sách phòng khách lảo đảo bước ra.

 

Do không bật đèn nên phần lớn phòng khách vẫn chìm trong bóng tối. Chỉ khi người đó tiến đến gần giữa phòng, ánh trăng rọi qua mới giúp Asahi Yuaki nhìn rõ mặt đối phương — chính là tên học sinh trung nhị từng nói mấy câu kịch dở hơi trên xe buýt lần trước.

 

Cậu ta lẩm bẩm: “…… Tại sao anh lại ở đây?”

 

Asahi Yuaki:?

 

Ủa? Đây là nhà tôi mà?

 

Người nên hỏi câu đó phải là tôi mới đúng chứ??

 

Nobuko đứng lặng nhìn Asahi với ánh mắt phức tạp. Cậu ta chắc chắn rằng ngay từ lúc mở cửa — không, thậm chí là trước cả khi mở cửa — Asahi đã biết trong nhà có kẻ lạ.

 

Việc Asahi khựng lại khi thay giày, rõ ràng là cố ý cho mình một cơ hội “lộ diện có trật tự”. Nobuko nhận ra điều đó.

 

Cậu ta hít sâu một hơi, quyết định phối hợp mà bước ra.

 

Hiện tại Nobuko đang thực hiện một nhiệm vụ treo thưởng cấp cao — tìm kiếm tung tích nhân vật truyền thuyết mang tên Pramilla. Dù là giết hay bắt sống cũng được, điều kiện duy nhất là: hoàn thành.

 

Cậu ta đã lần theo dấu vết của một tên tội phạm khét tiếng quốc tế, cực kỳ tàn nhẫn và thần bí. Là một sát thủ xuất sắc, Nobuko đã dần lần ra manh mối, suýt nữa tìm được nơi hắn ở.

 

Nhưng đúng lúc chuẩn bị kết thúc nhiệm vụ, lại bị kẻ khác đánh úp. Dù đã phản ứng nhanh và lẩn đi, Nobuko vẫn trúng đạn. May mắn là vết thương không chí mạng, nhưng cũng khiến hành động khó khăn. Cậu cần một nơi yên tĩnh lập tức.

 

Đó là lý do Nobuko đang ở đây. Mấy hôm trước, cậu ta để ý căn hộ trống này, dùng cửa sổ đột nhập vào — ai ngờ lại là chỗ ở của Asahi Yuaki.

 

Vậy thì… tại sao Asahi lại sống ở đây? Nobuko nheo mắt lại. Sau khi đã hiểu rõ tính cách và thực lực của đối phương, Nobuko biết Asahi sẽ không tùy tiện ở một nơi đơn giản như thế này… Chắc chắn là có kế hoạch gì đó.

 

Trong khi Nobuko đang tự hỏi, Asahi Yuaki thì lại nhìn bình luận.

 

Nobuko không biết rằng hệ thống quan trắc xuyên chiều không gian đã sớm tiết lộ tiếng lòng của mình, còn bình luận thì chẳng khác gì đọc lại lần nữa cho Asahi Yuaki nghe rõ ràng.

 

Asahi Yuaki: “……”

 

Anh ơi, anh là sát thủ cái kiểu gì vậy!?

 

Sát thủ mà mặc đồng phục học sinh? Chủ tuyến quân đâu ra đây nói chuyện với tui một tiếng coi! Mau ra xin lỗi!!

 

Cả hai đều đang chìm trong suy nghĩ riêng, bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng. Cuối cùng, tiếng rên rỉ đau đớn của Nobuko phá vỡ bầu không.

 

Tên học sinh kia run rẩy quỳ khuỵu xuống, một tay ôm hông, thở dốc nói:

 

“Có đồ nghề không…… Tôi phải lấy viên đạn ra, rồi sẽ đi ngay.”

 

“Chúng ta từng có xung đột, nhưng thực chất chẳng phải thù địch.” Nobuko ngẩng đầu lên, trán đẫm mồ hôi lạnh, gắng nở nụ cười, “Giúp tôi một chút được không? Tôi sẽ ghi nhớ ơn này.”

 

Asahi Yuaki không nói gì.

 

Lý do rất đơn giản: cậu hoàn toàn không biết người trước mặt là ai cả! Mà người kia đã mặc định là mình biết rồi… Giờ cậu biết phản ứng sao đây?

 

“Chỉ cần đưa công cụ thôi. Làm ơn.” Nobuko giọng trầm, hơi có chút sốt ruột. “Còn có người truy sát tôi, phải lấy viên đạn ra ngay ——”

 

Asahi Yuaki theo nhịp điệu giọng cậu ta mà đáp lại: “Đũa được không?”

 

Trong nhà cậu ngoài đôi đũa ra thì không còn cái gì giống nhíp cả — nếu kỹ thuật đủ cao, đũa cũng có thể gắp mọi thứ!

 

Nobuko: “……”

 

Nét mặt đau đớn của cậu ta cứng đờ lại một giây. Trông giống như đang diễn kịch… rồi “vỡ vai” luôn.

 

Chưa kịp nói gì, ngoài cửa vang lên tiếng động nhẹ. Nobuko lập tức lùi về vị trí vừa nấp lúc nãy.

 

Cánh cửa tưởng đã khép kỹ, vậy mà lại nhẹ nhàng bị đẩy mở.

 

Asahi Yuaki mở to mắt nhìn cánh cửa bị gió mở ra, bên ngoài không một bóng người — đúng kiểu rùng rợn như gặp ma lúc nửa đêm.

 

“……”

 

Nhưng khoảng trống và sự im lặng đó chẳng kéo dài lâu. Chẳng mấy chốc, một bóng người quen thuộc xuất hiện — chiếc áo choàng dài màu đen, thân hình cao ráo, như chiếc bóng vô thanh vô tức bước vào đêm thu tĩnh mịch.

 

 

 

Hết Chương 20.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page