Asahi Yuaki im lặng. Cậu thật sự muốn biết trong đầu đám người kia đang tưởng tượng cái gì, thế nên lặng lẽ dùng ý niệm mở lại khung bình luận nửa trong suốt mà lúc nãy cậu đã che đi.
Vì bình luận có thể tua ngược, chắc chắn sẽ hiển thị lại cả đoạn thảo luận ngay trước đó.
[A a a trời ơi, đoạn ký ức hồi nhỏ của Rei Rei làm tim tui đau quá… Ôi, đáng giận thật! Ai bảo nhìn mặt bắt hình dong, giờ mấy người có thấy ngầu nữa không hả!]
[Nhân vật mới kia nói có vẻ ẩn ý ghê. Dưa này không phải dưa thường, có điều gì đó không tiện nói ra rõ ràng đâu nha]
[Hiểu rồi hiểu rồi, dưa hấu sống chín khó phân, ý là đang nhắc nhở Furuya về con đường làm cảnh sát tương lai đó. Lời kết của dị loại chính là nỗ lực, cũng là một dạng nhắc nhở.]
Cái gì cơ? Mình chỉ đùa chút với lời thoại kiểu bán dưa mà cũng bị phân tích thành cao siêu sâu sắc vậy sao!? Asahi Yuaki như thể bỗng nhiên được khai sáng.
[Cho nên đây không phải đồng khóa, mà là tiền bối rồi]
[Đúng vậy, sao một tân sinh cảnh sát bình thường lại lợi hại như thế được, nếu là tiền bối thì giải thích được hết]
[Suki… mình thích kiểu tiền bối vừa bí ẩn vừa ấm áp lại nghịch ngợm như thế]
Asahi Yuaki:?
Chuyện gì đây… mới hơn mười phút mà đã bị cộng đồng mạng gán cho cái “bối cảnh hoành tráng”, từ học sinh năm nhất biến thành tiền bối lâu năm rồi?
Asahi Yuaki rất đỗi ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh đã hồi phục tinh thần, tiếp tục bước vào trong khuôn viên học viện cảnh sát.
Kệ đi, trước cứ vào đó đã. Dù sao theo mô típ kinh điển thì nhân vật phản diện cứ lắm lời là dễ bị giết sớm — tuy cậu không nghĩ mình là vai phản diện, nhưng thừa biết rằng nói nhiều thì dễ gặp rắc rối.
Vì vậy, cậu không nói thêm gì, chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía toà nhà mà Furuya Rei chỉ – nơi phụ trách thủ tục nghỉ học.
Cùng lúc đó, cậu tính sẽ che lại khung bình luận, không thì cứ nhìn mãi kiểu này là bể nét mặt mất.
Nhưng ngay trước khi đóng, cậu để ý thấy phần thảo luận không còn xoay quanh mình nữa, mà bắt đầu nói về một nhân vật khác mà cậu không quen.
[A a Hiro xuất hiện rồi, cuối cùng cũng lên sân khấu!! Mau lên!!]
[Thì ra Rei Rei đợi Hiro, tui còn tưởng hai người sẽ cùng nhau đến trường chứ, haha]
Chỉ cần đọc hai câu đó, Asahi Yuaki đã nhanh chóng đoán ra — cái tên được nhắc đến chính là người mà Furuya Rei vừa bảo là còn đang đợi, một nhân vật chính khác trong truyện.
Khoan đã! Không lẽ cậu sắp gặp nhân vật chính tiếp theo!?
Asahi Yuaki vô thức tăng tốc, kéo vali lướt đi như bay. Tuy bản chất là… chạy trốn, nhưng nhờ gương mặt đẹp trai nên vẫn trông rất oai phong lẫm liệt.
Vừa bước qua cổng lớn trường cảnh sát, cậu liếc nhìn theo bản năng về phía sau.
—— Hoa anh đào rơi trên đường, người và xe qua lại nhộn nhịp, thiếu niên tóc vàng vẫn đứng một mình dưới tán cây, có vẻ người cần đợi vẫn chưa đến.
Asahi Yuaki thở phào.
Cậu thu lại ánh mắt, tiếp tục bước vào trong, lòng dần hình thành một suy nghĩ rõ ràng hơn về khu bình luận nửa trong suốt đó.
Xem ra đúng như cậu dự đoán, cái gọi là “quang sát thế giới” có dạng tương tự như manga hay anime, và tiêu điểm cũng không cố định ở một nhân vật duy nhất.
Hiển nhiên, hiện tại hình ảnh đã chuyển từ cậu sang nhân vật chủ tuyến tiếp theo – người chưa xuất hiện ở cổng trường tên là Hiromitsu. Màn hình đã không còn đặt trên người cậu nữa.
Asahi Yuaki dùng ý niệm che lại bình luận. Thứ này dù gì cũng che tầm nhìn, nên nếu không cần thiết, cậu vẫn thích để mọi thứ trở lại trong sáng và yên tĩnh.
Dù sao thì — tiếp theo cũng không liên quan đến cậu nữa! Cậu sắp thoát khỏi cái thế giới rắc rối này rồi, không còn bị cuốn vào mạch truyện chính nữa. Sau đó…
Sau đó thì sao?
Asahi Yuaki đang đi chợt khựng lại, tâm trí bỗng nhớ đến một yếu tố vô cùng quan trọng.
Cậu… là kẻ vừa bị một trái dưa hấu rơi trúng đầu đến mất trí nhớ. Đến giờ vẫn không thấy ký ức hồi phục chút nào.
Cậu không nhớ gì về quá khứ. Tài sản hiện tại chỉ có một chiếc vali và thư báo nhập học của học viện cảnh sát.
Nếu rời khỏi nơi này… thì cậu phải đi đâu? Tìm ai? Sống thế nào?
Asahi Yuaki chậm rãi bước đi như một con ốc sên đang thò râu suy nghĩ.
Cậu bắt đầu lục lọi chút manh mối ít ỏi trong ký ức, và chẳng hiểu sao trong đầu lại hiện lên cảm xúc muốn đập dưa hấu.
Rốt cuộc là ai thiếu đạo đức đến mức để dưa hấu mọc trên cây? Hay là trái dưa hấu đó vốn sinh ra đã có thù oán, cố tình rơi xuống để hại người?
Chẳng lẽ… là định mệnh, cậu với trái dưa hợp thành “đại dưa hấu” chăng?
Lúc trước Newton bị táo rơi trúng đầu phát hiện ra định luật hấp dẫn, đến phiên cậu lại là… dưa hấu. Người trước dẫn dắt thế giới, người sau suýt bị thế giới ám sát!
May mà không phải sầu riêng. Không thì khỏi cần mất trí nhớ, rơi phát là thành vòi sen, tế thủy vô thanh.
Asahi Yuaki vừa đi vừa oán thầm, trong đầu vẫn không ngừng lặp lại “dưa hấu ”. Rồi trong khoảnh khắc đó, cậu nhớ lại cuộc trò chuyện của người qua đường lúc nãy ở cổng trường:
“Thời buổi này còn có dưa bên đường à? Toàn là hàng sống thôi, không có nào chín đâu.”
“Lấy dưa xịn bày ngoài đường để đùa thì chắc cũng rảnh tiền lắm…”
Asahi Yuaki khựng lại, từ hai câu rời rạc kia nhận ra một thông tin cực kỳ quan trọng:
Một – dưa bên đường rất phổ biến, nhưng đều là dưa sống.
Hai – dưa chín ngon cực kỳ hiếm và có giá cao.
Nghĩ đến đoạn lúc nãy cậu nói bậy về mở “quán bán dưa”, lúc đó chỉ là viện cớ để xin nghỉ học . Nhưng bây giờ nghĩ lại, sao cảm thấy có vẻ… khả thi nhỉ?
Nếu cậu thật sự là loại “Thân thể trời sinh thu hút dưa chín”, thì…
Asahi Yuaki chợt lóe lên ánh nhìn kỳ lạ.
Nếu cậu có thể tìm được những trái dưa thật sự chín trong đống dưa bên đường, vừa tiết kiệm chi phí, vừa bán được giá cao — chẳng phải đây là linh khí trời ban để phát tài sao?
Nghĩ đến đây, đầu cậu hết choáng, chân hết đau, não như bừng tỉnh — ánh sáng của con đường chính đạo lập tức trải dài phía trước cậu.
《Sau Khi Trọng Sinh Tôi Dựa Vào Bán Dưa Mà Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh》
Khóe môi Asahi Yuaki khẽ cong lên, đầu óc cũng bắt đầu suy nghĩ cách bán dưa về sau thế nào cho hiệu quả. Cậu không ngừng chân, cứ thế bước về hướng tòa nhà số 2 ở phía đông nam.
Hôm nay là ngày tân sinh đến báo danh. Tầng lầu một náo nhiệt hẳn lên, đi đi lại lại toàn là các tân sinh viên của trường cảnh sát.
Không ít người trẻ tuổi, trạc tuổi cậu, cũng đang kéo vali hành lý to đùng, tràn đầy sức sống và sự háo hức của tuổi đôi mươi.
Asahi Yuaki lách người sang bên, tránh khỏi đám người đang chen chúc tại văn phòng tiếp nhận tân sinh, rồi bước vào căn phòng bên cạnh.
Hắn nhớ Furuya Rei từng nói, văn phòng bên này là nơi tiếp nhận các thủ tục khác, bao gồm cả… thôi học.
Cửa văn phòng vừa khéo đang mở. Asahi Yuaki không vội bước vào mà lịch sự gõ cửa trước, rồi mới đi vào.
Vừa bước vào, ánh mắt cậu theo bản năng quét nhanh một vòng trong phòng. Đây là thói quen cảnh giác ăn sâu vào xương cốt.
Ngoài bàn làm việc chính đối diện, cậu chú ý bên góc phải căn phòng còn có một chiếc bàn gỗ, trên đó có một người đang ngồi.
Người kia tóc đen xoăn nhẹ, gục nửa đầu, một tay chống cằm, tay còn lại thì tùy ý viết gì đó trên bàn, trông có vẻ lười biếng.
Dựa vào thị lực tốt cùng góc nhìn vừa khéo, Asahi Yuaki liếc thấy tờ giấy trên bàn đối phương đề đầu:
《Tân sinh nhập học – Kế hoạch định hướng cá nhân》.
Xem ra là tân sinh giống cậu. Nhưng sao người này lại ngồi đây viết? Chẳng lẽ viết lại lần hai?
Asahi Yuaki chỉ thầm nghĩ một chút rồi thu tầm mắt về, hướng sự chú ý vào người cán sự trung niên đeo kính đang ngồi trước mặt.
Cậu bước lên một bước, mở lời:
“Xin chào, làm phiền một chút. Tôi muốn hỏi vài điều…”
Cán sự vừa nhìn thấy vali cậu kéo theo liền khoát tay nói ngay:
“Làm thủ tục nhập học ở phòng bên cạnh kìa, cậu đi nhầm rồi.”
Asahi Yuaki chớp mắt đáp:
“Tôi không đến để làm thủ tục nhập học.”
Cán sự nhíu mày:
“Ký túc xá đã sắp xếp sẵn, không được đổi phòng đâu. Rất tiếc.”
Asahi Yuaki:
“À, tôi cũng không định đổi ký túc xá.”
“Yêu đương tự do, trường không quản. Muốn ra ngoài thì xin phép trước. Ba bữa ăn đầy đủ, có cháo. Môi trường ký túc xá sạch sẽ. Khám chữa bệnh trong trường miễn phí. Mỗi tháng phát lương cơ bản. Tốt nghiệp được lựa chọn vị trí làm việc.”
“— Các thông tin chi tiết đều có trong sổ tay tân sinh, cậu còn muốn hỏi gì nữa không?”
Nghe đến đây, Asahi Yuaki suýt nữa dao động. Ở đây có ăn, có chỗ ở, được chữa bệnh miễn phí, lại còn có lương và tương lai nghề nghiệp… đúng là hấp dẫn!
Nhưng cậu rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Dù miếng “bánh ngọt” trước mắt có ngon lành cỡ nào, cậu vẫn kiên định với kế hoạch của mình. Cậu khó khăn lắc đầu:
“Không… Tôi không hỏi mấy chuyện đó. Tôi muốn… hỏi về việc xin thôi học.”
Cán sự lập tức khựng lại, như thể cuối cùng cũng thoát ra khỏi chế độ “trả lời tự động kiểu người máy”. Ông dừng tay trên bàn phím, ngẩng mặt lên:
“Cái gì cơ?”
Asahi Yuaki nghiêm túc lặp lại:
“Tôi đến để hỏi thủ tục thôi học.”
“Thôi học?” – Giọng cán sự tràn đầy kinh ngạc. – “Ngay ngày đầu tiên nhập học mà cậu đã hỏi về thôi học sao?”
Câu hỏi này giống hệt như Furuya Rei đã hỏi cậu trước đó. Nhưng lần này, Asahi Yuaki không cần phải im lặng nữa. Cậu tự nhiên gật đầu:
“Đúng vậy. Vì tôi đã có kế hoạch riêng sau này rồi.”
Phải, cậu đã xác định rõ con đường tương lai của mình:
Thôi học – Bán dưa – Sống một cuộc đời an nhàn!
“Có kế hoạch riêng?” – Cán sự nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt đầy dò xét.
Lúc này, người thanh niên tóc xoăn ở bàn bên cũng ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực hiện rõ vẻ tò mò, rõ ràng bị câu chuyện thu hút.
Dưới ánh nhìn của cả hai người, Asahi Yuaki vẫn giữ nguyên biểu cảm bình thản. Đôi mắt màu vàng kim nhướng nhẹ, khóe môi nở nụ cười như có như không, toát lên chút gì đó vừa tùy ý vừa quyết đoán.
Cán sự nhìn thấy thái độ đó cũng không khỏi ngồi thẳng người.
Ban đầu là bối rối, rồi ông liếc sang thanh niên tóc đen bên cạnh, như thể liên tưởng đến điều gì đó. Khuôn mặt đổi màu liên tục như đèn giao thông – từ đỏ sang xanh rồi lại đỏ.
Ngay ngày đầu tiên nhập học mà đã muốn thôi học… lại còn có vẻ “biểu tình bất thường”, rõ ràng là kiểu… có chuyện mờ ám phía sau. Tình huống thế này…
Cán sự khoanh tay lại, nghiêm giọng hỏi:
“…Cậu cũng ghi trong bản kế hoạch tân sinh là muốn… đánh giám đốc Sở Cảnh Sát hả?”
Asahi Yuaki:
“…???”
Ủa là sao?! Đánh giám đốc sở Cảnh Sát?
Cái gì mà “cũng”??
Chuyện nghiêm trọng đến mức khiến cả Sở Cảnh sát Đô thị phải đau đầu thế này… nghe thôi đã thấy đáng sợ rồi!
Thực ra, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Asahi Yuaki tưởng rằng cán sự đang đùa. Nhưng ánh mắt nghiêm túc kia… không hề mang ý trêu chọc.
Cán sự như đang thực sự điều tra, mong một lời xác nhận rõ ràng.
Asahi Yuaki đứng chết trân, bầu không khí trở nên quỷ dị.
Hai giây sau, cậu đáp:
“Tôi không định đánh giám đốc Sở Cảnh sát.”
Cán sự:
“Thật chứ?”
Asahi Yuaki:
“Thật mà.”
Cán sự:
“Không nói dối?”
Asahi Yuaki:
“Không.”
Cán sự:
“Thề đi.”
Asahi Yuaki:
“…Tôi thề.”
Cậu chỉ là một người có kế hoạch sống an phận, định bán dưa nuôi thân. Ai mà muốn tham gia vào mấy cái vụ như “Trận chiến bảo vệ phòng giám đốc Sở Cảnh sát” làm gì chứ?!
Bên cạnh vang lên một tiếng “phụt” bật cười. Đoạn đối thoại của hai người cuối cùng cũng khiến thanh niên tóc xoăn kia không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
Thanh niên tóc xoăn chống cằm, tay kia lật lật tờ kế hoạch tân sinh, thong thả nói:
“OK, tôi viết lại xong rồi. Giờ tôi có thể đi chưa?”
Tờ giấy trên tay cậu ta góc phải có ghi tên: [Matsuda Jinpei], chữ viết nguệch ngoạc, nhìn qua đã thấy vô cùng tùy tiện.
Bị gọi như thế, cán sự như mới hoàn hồn. Ông nhíu mày, thở dài một hơi, ánh mắt lướt qua Matsuda Jinpei, rồi lại quay trở về nhìn Asahi Yuaki…
You cannot copy content of this page
Bình luận