Danh sách chương

 

Trước khi cơn đau ập tới, anh vẫn kịp nhận ra một bóng người khác lao đến còn nhanh hơn ánh đao bạc đang chém tới. Có người từ phía sau nghiêng người xông ra, kịp thời đẩy ngã tên điên kia!

 

Người đó chính là Asahi Yuaki. Cơ thể cậu như mất kiểm soát, ngã nhào về phía trước. Trong đầu cậu vang lên một tiếng “đoàng!” sắc nhọn, theo bản năng liếc mắt sang thứ đã khiến mình vấp ngã ——

 

Là một trái dưa hấu xanh mướt nằm chình ình trên nền xi măng.

 

Asahi Yuaki: …Trời ơi, tại sao giữa đất xi măng lại mọc ra một quả dưa hấu thế này hả a a a a!!

 

Dù mất thăng bằng mà lao về phía trước, Asahi Yuaki vẫn kịp chế ngự tên đàn ông điên loạn kia. Đầu óc cậu gần như trống rỗng, nhưng động tác lại chính xác và mạnh mẽ, như thể cơ bắp tự ghi nhớ cách khống chế kẻ tấn công.

 

Cậu bẻ ngoặt tay phải của đối phương ra sau lưng, dùng sức ép xuống nền đất —— tất cả đều là bản năng phản ứng, chẳng cần suy nghĩ.

 

Cùng lúc đó, trong đầu Asahi Yuaki vang lên hai dòng suy nghĩ trái ngược:

 

→ Quả dưa hấu chết tiệt, mọc ra từ nền xi măng để ám cậu đúng không?!

 

→ Mà khoan… sao mình lại dễ dàng khống chế được tên cầm dao thế kia?

 

Trên không trung, các dòng bình luận không biết từ khi nào đã trở nên dày đặc. Dù chỉ là những dòng chữ bán trong suốt, chúng lấp kín màn hình, như thể có thể chạm vào được.

 

[A a a suýt chết, cái dao suýt chút nữa đâm vào Rei! Hồi hộp muốn xỉu QAQ, mở màn mà đã căng thế này hả?!]

[Đỉnh thật, nhân vật mới đẹp trai quá!]

[Động tác khống chế mượt mà, cảm giác giống như đã luyện tập rất nhiều lần rồi ấy]

 

Asahi Yuaki mím môi, vẫn còn chưa hoàn hồn. Con dao gọt hoa quả rơi cạnh bên phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, khiến lòng cậu cũng cảm thấy lạnh run.

 

Nhưng chính vì căng thẳng, khuôn mặt cậu lại càng nghiêm túc. Toàn thân tỏa ra khí thế vững vàng khiến người khác không khỏi tin tưởng vào sự điềm tĩnh của cậu.

 

[Chẳng trách nhân vật mới vừa rồi có dáng vẻ kỳ quái, ánh mắt luôn nhìn quanh – chắc chắn đã phát hiện ra chiếc xe đáng ngờ đậu bên đường.]

[Thậm chí còn đoán được Furuya sẽ ra tay, nên mới lao về phía ấy từ trước]

[Chuẩn luôn, động tác quá quyết đoán! Chỉ cần chần chừ một giây là không kịp rồi]

 

Asahi Yuaki: Quyết đoán dứt khoát… Đúng là có, nhưng chẳng qua là vì bị quả dưa hấu kia làm vấp té, ngã nhào về phía trước! Không quyết đoán thì còn làm được gì nữa?!

 

Cậu liếc nhìn nội dung các bình luận ở góc nghiêng phía trên, khóe môi khẽ nhếch như cười như không, tâm trạng cũng không còn căng thẳng như ban đầu.

 

Qua đó, cậu cũng ngầm hiểu được cơ chế của thế giới phát sóng trực tiếp này —— những người xem không nhìn thấy cảnh cậu bị dưa hấu quật ngã.

 

Điều này chứng tỏ, màn hình phát sóng không phải lúc nào cũng chiếu mọi hành động của cậu. Giống như cách các bộ phim hoạt hình hay TV cắt cảnh – chỉ chọn những góc nhìn và nhân vật nhất định, không tường thuật toàn bộ quá trình.

 

Ví dụ như vừa rồi, trung tâm màn hình chắc hẳn là tên thanh niên tóc vàng kia. Vậy thì cậu chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện này.

 

Tốt. Asahi Yuaki thở phào nhẹ nhõm.

 

Điều này càng củng cố giả thuyết trước đó của cậu: chỉ cần tránh xa tuyến truyện chính, không bị người xem chú ý, thì những điều “không bình thường” kia sẽ không xuất hiện.

 

Gò má đang căng cứng cũng dần giãn ra. Lực đè lên tên đàn ông điên kia cũng vì thế mà vô thức lỏng tay. Hai dòng bình luận mới vừa lướt qua trước mắt:

 

[Hung thủ lộ rõ biểu cảm rồi kìa!!]

[Tên nằm dưới đất kia đang làm gì? Sao tay trái hắn lại có dao?!]

 

Biểu cảm hung thủ? Cái gì là “biểu cảm hung thủ”? Mà khoan… sao lại còn có dao nữa?!

 

Tim Asahi Yuaki đập mạnh, khuỷu tay lập tức đánh mạnh xuống tên kia, dùng cơn đau làm hắn không kịp ra tay lần nữa.

 

Gã đàn ông kia đau đớn hét lên, con dao ở tay còn lại bị hất xuống đất.

 

Furuya Rei nhìn thấy cảnh đó liền lập tức hành động, nhanh chóng đá văng con dao ra xa.

 

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, lực lượng bảo vệ từ bốn phương tám hướng ào đến, phối hợp khống chế tên đàn ông điên.

 

“Đừng động đậy!”

“Nằm xuống!”

 

Cuộc hỗn loạn này đã sớm thu hút sự chú ý của bảo an trường học. Ngay lập tức, cảnh sát, bảo vệ và nhân viên trực đã đến kịp, dùng thiết bị chống bạo động khống chế hắn. Giờ chỉ còn chờ giải về đồn cảnh sát.

 

—— Phạm tội ngay trước cổng trường học cảnh sát, không hiểu đầu óc tên này nghĩ gì nữa.

 

Asahi Yuaki đứng dậy, phủi tro bụi dính trên người rồi nhặt lại vali để cạnh. Ánh mắt cậu rơi xuống… thứ vừa rồi đã khiến mình ngã nhào:

 

Một trái dưa hấu tròn vo, xanh mướt, vẫn đang nằm yên lặng giữa đất. Những ngón tay rễ mảnh vươn xuống nền xi măng như bám rễ thật sự. Có lẽ vì màu sắc khá tối và nằm dưới bóng cây anh đào nên không dễ thấy từ xa.

 

Có lẽ lúc nãy bị đá trúng, lớp vỏ dưa đã nứt ra, lộ phần ruột đỏ au, mọng nước bên trong.

 

Asahi Yuaki: “……”

 

Tuy nhiên… tại sao lại có một quả dưa hấu mọc giữa nền xi măng?

 

Không ai xung quanh thấy gì kỳ lạ sao?

 

Dù có vài cảnh sát đi tới đi lui, không ai để mắt đến quả dưa ấy. Họ coi nó chẳng khác gì cỏ ven đường.

 

Từ xa, vài người qua đường đang vây xem cũng xì xào bàn tán. Âm thanh của họ vẫn lọt vào tai Asahi Yuaki:

 

“Ủa… mấy người nhìn kìa, đó là dưa thật hả?”

“Thiệt hông? Thời nay còn có dưa mọc đầu đường sao? Toàn là dưa non chưa chín, ăn vào dở tệ.”

“Nhưng tui thấy nó chín đỏ nè, giống mấy quả trong nông trại lớn á.”

“…… Chắc ai đó chơi khăm thôi. Tin vào khoa học đi. Mà nói thật, đem quả dưa đẹp vậy để giữa đường làm trò đùa, đúng là không có chỗ đốt tiền nữa rồi…”

 

Tiếng bàn tán dần nhỏ lại, rồi biến mất.

 

Asahi Yuaki vẫn đứng đó, suy nghĩ dần thăng hoa: có lẽ thế giới này điên rồ, hoặc là chính mình đang có vấn đề về nhận thức.

 

 

 

Trong ấn tượng của Asahi Yuaki, dưa hấu vốn không phải là loại… mọc khắp đầu đường xó chợ như thế này. Bao giờ lại xuất hiện cái gọi là “dưa hấu ven đường” vậy?

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, loại “dưa đầu đường” đó… chẳng phải toàn là dưa non chưa chín sao?

 

Thế nhưng, quả dưa ngay trước mắt cậu – và cả quả vừa nện vào đầu cậu ban nãy – trông có vẻ đều là dưa chín cả!

 

Chẳng lẽ… cậu là kiểu người trời sinh có “thân thể thu hút dưa chín”?! Ý nghĩ đó khiến đầu óc Asahi Yuaki trôi tuột vào một bầu trời suy tưởng viển vông.

 

“Cậu không sao chứ?” – Một giọng nói vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

 

Asahi Yuaki quay đầu lại, bắt gặp một chàng thanh niên tóc vàng đang tiến lại gần —— nếu nhớ không lầm, bình luận có nhắc đến người này tên Furuya Rei, hình như là một nhân vật quan trọng của tuyến chính.

 

[A a a! Xuất hiện rồi! Nhân vật mới gặp gỡ nhân vật chủ tuyến!]

[Rei Rei tiếp cận có vẻ rất cẩn trọng, biểu cảm cũng nghiêm túc hẳn lên]

[Chắc là do nhân vật mới vừa rồi thể hiện quá vượt trội, không giống tân sinh, không rõ thuộc phe nào]

 

Không ngờ người cậu vô tình chọn để hỏi chuyện lại là nhân vật tuyến chính. Asahi Yuaki âm thầm hoảng hốt. Cái nơi gọi là “trường cảnh sát” này… nguy hiểm thật, không thể ở lâu.

 

Bị nhân vật chính tiếp cận, Asahi Yuaki muốn âm thầm nhích ra xa một chút, nhưng lại sợ quá lộ liễu. Cuối cùng, cậu chỉ liếc Furuya một cái rồi lập tức thu ánh nhìn lại, đáp lời với giọng điệu bình thản, không cảm xúc:

“Không sao. Cậu không cần để tâm đến tôi.”

 

Thêm một chữ cũng không nói.

 

Asahi Yuaki giữ ánh mắt nhìn xuống, sống mũi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm chỉnh như một pho tượng.

 

Furuya Rei lặng lẽ quan sát người đối diện.

 

Người kia mặc trang phục đơn giản, không có logo hay phụ kiện gì đặc biệt – chỉ là áo sơ mi và quần dài – nhưng vẫn đủ để tôn lên vóc dáng cao gầy, cân đối.

 

Gương mặt cậu rất ưa nhìn. Đôi mắt sáng, đuôi mắt hơi cong tự nhiên, mái tóc nâu dưới ánh sáng có phần ánh đỏ, mượt như lông cáo. Khóe môi hơi cong nhẹ, tạo cảm giác xa cách mà vẫn thân thiện.

 

[Nhìn qua thì có vẻ vô hại, thân thiện.]

 

Nếu như đây là lần đầu tiên Furuya Rei gặp cậu trong buổi tự giới thiệu tân sinh tại trường cảnh sát, có lẽ anh sẽ nghĩ như vậy —— nếu như không phải vừa rồi, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh cảm nhận được một luồng khí lạnh đến rợn người.

 

Khi người kia đè được tên tội phạm cầm dao xuống đất, cậu tỏa ra một khí thế hoàn toàn khác với một người mới chân ướt chân ráo vào nghề.

 

Đôi mắt vàng kim hiếm thấy của cậu thậm chí còn sắc bén hơn cả lưỡi dao, gò má căng cứng che giấu một luồng nguy hiểm như đao rút khỏi vỏ. Mỗi động tác khống chế đều nhanh, chuẩn, mạnh mẽ và không hề do dự.

 

Khi ấy, Furuya còn đang che chắn cho cô gái bị thương, nhưng trực giác lại khiến anh cảm thấy một luồng hàn khí lướt dọc sống lưng. Anh theo bản năng quay đầu lại —— chỉ kịp thấy người kia nửa cúi đầu, đang khống chế hung thủ như một tân sinh bình thường.

 

Furuya Rei im lặng. Anh không nghĩ cảm giác trực giác đó là ảo giác.

 

Nói đi cũng phải nói lại… Một tân sinh bình thường sao có thể tỏa ra thứ khí thế ấy? Loại kỹ năng đó không thể chỉ rèn luyện trong vài ngày.

 

Dù biết ơn hành động vừa rồi, nhưng bản năng hoài nghi và sự cẩn trọng vốn có khiến Furuya Rei không khỏi suy nghĩ nhiều hơn một chút.

 

Song, sau phút do dự, anh lại cảm thấy áy náy. Tại sao mình lại đi nghi ngờ một đồng môn, một người vừa ra tay giúp đỡ người khác? Có lẽ do mình quá cẩn thận rồi.

 

Furuya lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ dư thừa, tập trung trở lại với tình huống trước mắt.

 

Sau đó, anh phát hiện người kia có phần giữ khoảng cách với mình.

 

Hay là… ánh mắt nghi ngờ của mình lúc nãy thể hiện quá rõ?

 

Vậy thì đúng là thất lễ rồi.

 

“Xin lỗi.” – Furuya mở lời, rồi nói tiếp – “Và cảm ơn cậu vì hành động vừa rồi.”

 

Nghe thấy câu “xin lỗi”, Asahi Yuaki hơi ngẩn ra, không hiểu sao đối phương lại nói vậy. Nhưng nghe đến phần cảm ơn, cậu lập tức phản ứng, lễ phép đáp:

“À, không có gì, không cần cảm ơn đâu.”

 

Nói đúng ra thì… cũng phải cảm ơn quả dưa hấu đột kích kia mới đúng.

 

Vì vẻ mặt lúc nào cũng như đang mỉm cười, Asahi Yuaki khi trả lời trông giống như đang nhẹ nhàng cười xã giao.

 

Furuya Rei thấy cậu mỉm cười, cảm giác bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn. Vì thế anh chủ động nói:

“Chào cậu, lần đầu gặp mặt. Tôi là Furuya Rei, rất vui được làm quen. Cậu là tân sinh mới đến phải không?”

 

[Furuya chủ động bắt chuyện rồi!]

[Hai người này thật hợp nhau, đúng chất thông minh – hệ hồ ly. Nắm bắt cảm xúc tinh tế quá! Lúc đầu còn cố tình giữ khoảng cách để thử phản ứng nữa kìa!]

[Hiểu liền, ban đầu tạo khoảng cách để Furuya bối rối, giờ thì bắt chuyện thân thiện, quá chuẩn!]

[Tinh tế và khéo léo! Đúng là cao thủ!]

 

Asahi Yuaki: …?

 

Cái gì mà “nắm bắt cảm xúc”, cái gì mà “lấy lùi làm tiến”? Cậu thật sự chỉ đang cố giữ khoảng cách để tránh khỏi tuyến chính thôi mà!!

 

Giọng nói của Furuya trong trẻo, lại tiếp tục:

“Sáng nay tôi đã làm thủ tục nhập học rồi, nên cũng nắm rõ quy trình. Nếu cậu chưa rõ chỗ nào, tôi có thể giúp.”

 

“À mà, tôi đang đứng chờ đón một người bạn. Nếu cậu không phiền, có thể chờ cùng tôi một lát, rồi tôi dẫn cậu đi đăng ký luôn?”

 

Lúc này, khu bình luận phía trên màn hình cũng bắt đầu đổi đề tài, xoay quanh sự kiện sắp diễn ra tiếp theo:

 

[Hay quá! Đoán được mạch truyện rồi. Nhân vật mới chắc chắn sẽ đứng chờ cùng Rei Rei, rồi cả hai cùng gặp Hiromitsu và thành bạn luôn!]

[Vào trường cảnh sát là sẽ gặp ngay team Matsuda, Hagi và lớp trưởng nữa nè! Không chừng có cả hẹn hò!]

 

Sắp có thêm một nhân vật tuyến chính nữa xuất hiện sao?! Còn cả một đống nhân vật phía sau nữa?!

 

Asahi Yuaki hoảng hồn. Vừa mới đến chưa bước vào cổng, đã gặp ngay một tên tội phạm cầm dao, mà nếu thật sự bước chân vào trường…

 

Vậy chẳng phải mỗi ngày đều phải sống trong một thế giới truyện tranh đầy kịch tính, hành động và xung đột? Manga thiếu niên mà, lúc nào chẳng ưu tiên cao trào!

 

Nghĩ đến đây, Asahi Yuaki không chần chừ nữa. Cậu ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:

 

“Không, cảm ơn cậu, nhưng tôi không đi đăng ký đâu.”

 

Tôi không muốn bị kéo vào dòng nước xoáy kịch tính của thế giới truyện thiếu niên này đâu a a a!

 

Asahi Yuaki: “Thật ra tôi chỉ muốn hỏi một chút… Ừm, trường mình có bộ phận nào phụ trách… thủ tục xin nghỉ học không?”

 

Furuya Rei: 

 

[???]

 

[Từ từ đã… không phải cậu này là nhân vật thứ sáu trong nhóm cảnh sát sao?! Mới vừa xuất hiện mà đòi… nghỉ học là sao trời??]

 

 

 

 

 

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page