“…Ưm.”
Asahi Yuaki dựa trên ghế dài, trước mắt lúc sáng lúc tối, ý thức lơ mơ chưa tỉnh táo hẳn.
Một cơn đau âm ỉ từ đỉnh đầu truyền xuống, đầu óc choáng váng như thể vừa bị thứ gì đó nện mạnh vào.
Cậu theo bản năng đưa tay phải lên, sờ sờ đầu mình. Giữa những sợi tóc mềm mại, cậu chạm phải thứ gì đó ướt nhẹp…
Nhưng… hình như không phải máu.
Asahi nhìn bàn tay mình — giữa kẽ ngón tay là một chất lỏng màu hồng nhạt. Trong không khí thoang thoảng mùi ngọt ngọt, như… mùi nước dưa hấu.
Asahi Yuaki:?
Nước dưa hấu???
Cậu ngơ ngác vài giây, rồi ký ức mơ hồ từ từ ùa về, nhớ lại chuyện xảy ra không lâu trước đó.
—— Vừa rồi, cậu bị… một quả dưa hấu từ trên cây rơi trúng đầu.
……
Sao lại có dưa hấu rơi từ trên cây xuống chứ?!
Asahi ngẩng đầu nhìn lên, trừng mắt quan sát cái cây bên đường – một gốc cổ thụ xanh um đang thời kỳ sinh trưởng.
Lúc này mới đầu xuân, lá cây vẫn chưa quá rậm rạp. Xuyên qua lớp lá xanh mướt có thể thấy rõ mấy dây leo sẫm màu bám chặt vào thân cây, trên đó… đúng thật là đang treo mấy quả dưa hấu tròn vo!
Asahi Yuaki: “……”
Dưa hấu… không phải đến mùa hè mới chín sao?
Với lại ai thiếu đạo đức đến mức treo cả dưa hấu lên cây vậy hả?!
Cậu lặng lẽ dùng ánh mắt chỉ trích nhìn chằm chằm vào cái cây kia một lúc lâu, sau đó thở dài, đưa tay chống lên chiếc vali màu xám bạc bên cạnh.
—— “Có lẽ” là vali của cậu.
Vì sao lại là “có lẽ”? Bởi vì từ lúc tỉnh lại đến giờ, đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Tại sao mình lại ở đây? Trước đó đã xảy ra chuyện gì? Cậu cố nhớ, nhưng ngoài cái tên “Asahi Yuaki”, những ký ức khác đều trống không.
Những kiến thức cơ bản thì vẫn còn, nhưng những trải nghiệm cá nhân – những thứ thuộc về riêng mình – lại hoàn toàn biến mất.
Asahi Yuaki nghĩ thầm, chắc mình bị quả dưa hấu thiếu đạo đức kia nện cho mất trí nhớ rồi. Có nên đi bệnh viện khám thử không nhỉ?
Ngay khi từ “bệnh viện” vừa lóe lên trong đầu, cổ họng cậu bỗng dưng thốt ra một lời từ chối theo bản năng.
Cậu khựng lại, không hiểu vì sao bản thân lại phản ứng như vậy, nhưng cuối cùng vẫn chọn tạm thời gác ý định đó sang một bên.
Ừm, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên, chưa cần vào bệnh viện lớn làm gì.
Dù sao thì hiện giờ cậu cũng chẳng nhớ được gì, có khi tiền và giấy tờ tùy thân cũng không mang theo, giải thích kiểu gì đây? Chi bằng cứ để vậy đã.
Ký ức là thứ rồi sẽ có thể nhớ lại. Còn nếu không thể nhớ ra… thì chắc nó cũng chẳng quan trọng lắm đâu!
Asahi vẫn đang đau đầu dữ dội, không muốn nghĩ thêm gì nữa. Cậu dứt khoát bỏ cuộc, để đầu óc nghỉ ngơi.
Cậu thò tay vào túi áo, lấy ra một gói khăn giấy, nghiêm túc lau sạch nước dưa dính trên tóc và trán, chỉnh lại vẻ ngoài cho gọn gàng.
Một tờ giấy cứng sáng bóng nằm trên đất, trông còn rất mới, có vẻ là thứ cậu làm rơi trước đó.
Asahi Yuaki cúi xuống nhặt lên.
—— Là giấy báo nhập học của trường cảnh sát.
Cậu lướt mắt đọc qua nội dung, rồi ngẩng đầu.
Từ phía bên kia đường, cánh hoa anh đào bay lả tả trong gió. Giữa khung cảnh đó, tấm biển kim loại lạnh lùng của Trường Cảnh sát trực thuộc Sở Cảnh sát Tokyo dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.
Nội dung trên thông báo và chữ trên biển trường giống hệt nhau.
Vậy thì mình xuất hiện ở đây là để tham gia khóa huấn luyện nửa năm của cảnh sát? Asahi Yuaki lập tức hiểu ra. Ít ra vẫn còn mục tiêu sống, có chỗ ăn chỗ ở, không đến mức phải ngủ gầm cầu.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Mất đi ký ức chỉ là chuyện nhỏ. Mất trí nhớ… còn tốt hơn là mất lý trí!
Tâm trạng Asahi vô cùng bình thản. Dù trước kia có chuyện gì xảy ra, thì giờ cậu đã quyết định sẽ bắt đầu một cuộc sống mới yên bình và tốt đẹp.
Một tay kéo vali, một tay cầm giấy báo nhập học, Asahi bước qua đường, tiến về phía cổng Trường Cảnh sát Tokyo.
Vừa bước đến cổng trường, bên tai cậu bỗng vang lên một tiếng “Đinh” nhẹ, như tiếng máy móc phát ra âm báo.
Trước mắt cậu đột ngột hiện lên những dòng chữ nửa trong suốt, nối tiếp nhau:
[Tới rồi tới rồi, chuẩn bị bán hạt dưa bắp rang]
[Ồ, mở màn là ở cổng trường cảnh sát sao? Người này là ai? Tác giả lại thêm nhân vật mới à?]
[Không ngờ phía chính chủ cũng chơi trò “6 người trong tổ cảnh sát”, tôi cứ tưởng chỉ mấy tác giả fanfic mới thích kiểu này hahaha]
[Xin hãy tha cho chúng tôi, giả thiết này tụi fanfic chơi đến thuộc làu rồi được không!!]
Asahi Yuaki trố mắt nhìn những dòng chữ trong suốt xuất hiện trước mặt, cả người cứng đờ, đứng ngây tại chỗ.
…Cái gì thế này? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy???
Sự việc thần bí kỳ lạ đột nhiên diễn ra ngay trước mắt, Asahi suýt nữa vấp chân té — may mà thân thủ linh hoạt, phản xạ nhanh, kịp đứng vững nên không ai để ý thấy gì bất thường.
Cậu đảo mắt nhìn xung quanh. Mọi người vẫn đi lại như bình thường, chẳng ai nhìn về phía những dòng chữ kia — dường như chỉ mình cậu nhìn thấy.
Asahi thử bước về phía trước, dàn chữ trong suốt cũng di chuyển theo. Cậu lùi lại vài bước, chúng cũng lùi theo.
Cậu rẽ trái, chúng rẽ trái. Cậu rẽ phải, chúng cũng rẽ phải.
Asahi Yuaki:? Cái gì vậy?
[? Chuyện gì đang xảy ra vậy?]
Asahi đứng im, suy nghĩ một lúc, sau đó thử xoay một vòng tại chỗ — những dòng chữ kia vẫn quấn quanh người cậu mà xoay theo, không hề rơi rớt hay giãn ra gì cả.
Asahi Yuaki:… Sao cái trò này lại còn xoay theo mình nữa vậy?!
[…… Tại sao nhân vật mới lại xoay vòng 3D vậy trời!
Dù cậu có đi tới, lùi lại, xoay trái, quay phải thì cái bảng chữ trong suốt kia vẫn luôn lơ lửng chính diện trước mắt — như thể cố định vào đúng vị trí “ngứa mắt” ấy. Cuối cùng, Asahi cũng từ bỏ việc né tránh.
Nhưng cũng may, sau vài phút mò mẫm thao tác theo bản năng, Asahi đã học được cách thu nhỏ và di chuyển bảng chữ này sang bên cạnh, đỡ cản tầm nhìn hơn.
Cậu phát hiện mình có thể điều khiển bình luận bằng ý niệm — điều chỉnh kích thước, vị trí và độ trong suốt, thậm chí có thể tắt hẳn nếu muốn.
Khi đang lặng lẽ thử nghiệm, luồng bình luận ấy lại mở ra một dòng hội thoại khác:
[A a a! Chính chủ thần kinh kiểu gì vậy? Sao cứ phải xoay quanh nhân vật mới 360 độ như thế này chứ!]
[Ảo giác mất rồi! Trò chơi gì mà như triển lãm sân khấu thế này]
[Tóc nâu, đồng tử vàng kim , ánh mắt kiêu ngạo, nụ cười trời sinh, dáng cao chân dài — giống như hồ ly, đẹp trai quá trời quá đất www]
[Thôi được, tha thứ cho chính chủ “choáng váng vì nhan sắc”, mê trai thì cũng dễ hiểu mà]
[Khoan đã, có ai để ý không? Nhân vật mới ánh mắt luôn đảo quanh, như đang dò xét gì đó, đâu giống học sinh bình thường]
[Tiếp theo nè, ánh mắt cậu ta luôn tập trung, môi mím lại, như đang nghĩ kế hoạch gì ấy. Rõ ràng đang phát hiện ra điều gì đó hoặc đang tính toán gì rồi…]
[So với kiểu lơ đãng thông thường, cái này giống như đang thận trọng đánh giá xung quanh hơn]
[Nhân vật mới mà cũng bị săm soi kỹ vậy luôn hả?]
[Cậu ta rốt cuộc có thân phận gì thế? Chẳng lẽ là nhân vật đặc biệt xuất hiện?!]
Asahi Yuaki: “……”
Kế hoạch gì? Đánh giá xung quanh gì? Thân phận bí ẩn gì? Ánh mắt của cậu tập trung là vì đang nhìn đống bình luận lố bịch này mà!
Đến đây, cuối cùng Asahi Yuaki cũng mơ hồ hiểu ra — những bình luận đột ngột xuất hiện kia đều đang tập trung vào cậu. Bất kể cậu di chuyển thế nào, chúng vẫn cứ bám sát. Tựa như đang bị phát sóng trực tiếp trong một thế giới ý thức nào đó, vừa hư vừa thực.
——Nhưng đang phát sóng cái gì mới được?
[Tóm lại là (đoán mò thôi): theo kịch bản mấy phim hành động cảnh sát thì kiểu gì nam sinh này cũng phải chắn dao hộ người khác, còn dính tới mấy cái tuyến chính kỳ quái nào đó nữa]
[Nhân vật thứ 6 đều như vậy mà, kịch bản 1-2-3: đẹp trai, mạnh mẽ, khổ tận cam lai!]
[Chính chủ làm ơn sáng tạo chút được không? Không thì báo cáo đạo diễn (đầu chó)]
Các bình luận cứ lấp lánh lướt qua trước mặt, tốc độ không nhanh lắm. Một số dòng còn dài đến mức chiếm nửa màn hình. Nhưng Asahi Yuaki vẫn đủ thời gian để đọc được hầu hết.
Những từ khóa như [Tổ chức cảnh sát], [Kịch bản chủ tuyến], [Nhân vật thứ 6], [Nguyên tác], [Đồng nhân], [Chắn dao]… nối tiếp nhau hiện ra.
Dù chưa hiểu hết, nhưng chỉ cần một chút suy luận, Asahi Yuaki đã cảm nhận được điều gì đó bất thường đang diễn ra.
Cậu không phải kẻ ngốc. Kết hợp với những thông tin đã biết, cậu mơ hồ đoán được những bình luận kia đến từ một thế giới khác — nơi mà câu chuyện cũng tức là thế giới này của cậu ta đang được trình chiếu như một anime hay manga.
Ai cũng biết, lên sân khấu thì luôn đi kèm nguy hiểm. Nhân vật chính trong truyện thiếu niên thì lại càng khổ: nào là nhà tan cửa nát, thù hận đẫm máu, thăng trầm bất tận, vừa bị chê vừa bị thương…
Mà kết cục dù có tốt, thì đoạn giữa cũng toàn sóng gió!
Huống hồ giờ đây bình luận đã bắt đầu bàn tán sôi nổi về 《108 cách chết đẹp của nhân vật chính》.
Asahi Yuaki đọc mà lòng lạnh đi một nửa. Suy nghĩ trong đầu như bốc khói, ngay sau đó quyết định thật nhanh.
— Không được! Tuyệt đối không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy!
Phải nghỉ học! Phải tránh xa cái gọi là “tuyến truyện chính” này!
Hiện tại, Asahi Yuaki chỉ muốn có một cuộc sống tân sinh bình thường. Nơi nào có nguy cơ xảy ra “đại sự”, thì phải lùi ngay cho yên ổn.
Cái gì mà kịch bản chính? Cái gì chắn dao hộ người? Cậu phải sống sót như một người qua đường vô hại!
Đã quyết tâm, Asahi Yuaki liền thu nhỏ luồng bình luận, kéo nó về góc trên bên trái màn hình — để khỏi che khuất tầm mắt khi hành động.
Cậu kéo vali, nhất quyết rời xa vùng đất toàn bình luận kia, nơi đang bị gọi là “trung tâm phát triển của cốt truyện chính”.
Asahi Yuaki đoán chắc cái camera vô hình nào đó không chỉ nhắm vào mình. Nếu cậu rời khỏi sớm, có lẽ sẽ thoát được khỏi những tình huống siêu nhiên này.
Xung quanh cậu là đám tân sinh hăng hái, tràn đầy phấn khởi. Họ bước đi nhẹ nhàng, trên mặt là nụ cười tươi không giấu nổi háo hức.
Nhưng Asahi Yuaki không gọi họ lại, bởi cậu biết — những người bạn đồng môn ấy chưa nhập học nên không hiểu rằng “nghỉ học sớm là cứu mình sớm”.
Giờ cần tìm một người trông có vẻ hiểu biết về thủ tục nhập học… tốt nhất là còn đứng ở cổng trường. Ai biết nếu bước chân vào “vùng chủ tuyến” rồi bắt chuyện, sẽ bị cuốn vào thứ gì nữa?
Asahi Yuaki nhìn quanh, rồi thấy một nam sinh tóc vàng đang đứng dưới gốc cây anh đào gần tấm bảng chỉ dẫn.
Da người đó hơi ngăm, nét mặt lai Tây, trông tuổi khoảng hai mươi, có lẽ cũng là tân sinh của ngành cảnh sát.
Cậu ta đứng đó một mình, không mang theo hành lý, đang cúi đầu bấm điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng lên quan sát xung quanh — giống như đang chờ ai đó.
Nhìn qua là biết người này đã hoàn thành thủ tục và đến sớm. Asahi Yuaki liền nhắm mục tiêu. Người như vậy chắc chắn biết thủ tục nghỉ học cần làm ở đâu!
Không thể chậm trễ thêm nữa, chạy nhanh thoát khỏi khổ nạn thôi!
Mắt Asahi Yuaki sáng rực, kéo vali bước nhanh đến gần bóng dáng kia.
Chỉ là… chưa kịp mở lời, một tiếng hét chói tai vang lên xé toang bầu không khí yên bình!
Một chiếc xe đỗ lại ven đường. Một người phụ nữ vẻ mặt hoảng hốt xô cửa chạy xuống, phía sau là một gã đàn ông đang rượt theo, tay cầm con dao gọt trái cây.
Nam sinh tóc vàng dưới gốc cây lập tức chú ý, nhanh chóng bước lên phía trước.
Asahi Yuaki vội vã đặt vali xuống, chưa kịp nói câu: “Chào bạn, xin hỏi phòng rút học bạ nằm ở đâu?” thì câu hỏi mắc nghẹn nơi cổ họng — vì người kia đã chạy vút qua cậu!
Asahi Yuaki theo bản năng đuổi vài bước, nhưng chẳng may vấp phải gì đó, cả người lảo đảo về phía trước ——
Trùng hợp thay, người phụ nữ kia cũng đang hoảng loạn chạy về phía họ. Nhưng vì mang giày cao gót nên trượt chân ngã nhào.
Nam sinh tóc vàng phản xạ cực nhanh, vội đỡ lấy cô ấy — nhưng vì thế mà không thể rút tay kịp để đối phó với con dao đang lao đến từ phía sau!
Lưỡi dao lóe sáng, lạnh buốt. Nam sinh cắn răng, nghiêng người che chắn, dùng chính thân mình đỡ lấy cú đâm thay cho cô gái.
********************************************
Chính chủ <=> Tác giả
You cannot copy content of this page
Bình luận