Màn giảng đạo kéo dài thêm năm phút nữa. Mãi đến khi tiếng bước chân dần xa, Huyễn Liệt mới dám thở mạnh. May mà người họ gặp ban nãy không phải kiểu đó.
Anh ta liếc sang Hùng Nguyệt Bán bên cạnh – đừng nhìn cậu ta vẻ ngốc nghếch vậy mà quyết định lại rất sáng suốt. Việc đi rao giảng về Thần Núi Yêu Yêu, nhất định không thể tiếp tục nữa.
Một thanh niên tóc đỏ uể oải bước tới từ phía thùng rác, vứt mặt dây chuyền xuống đất, hỏi: “Tình hình bên các cậu sao rồi? Tôi chẳng bán được cái nào. Người ta không tin thì thôi đi, lại còn bịa ra cái gì mà Thần Núi Mò Cá với Thần Núi Xui Xẻo. So ra thì Thần Núi Yêu Yêu còn có vẻ đáng tin hơn ấy.”
Huyễn Liệt cũng lắc đầu: “Chắc không phải bịa đâu. Trong lòng họ đã có vị thần khác, nên mấy viên đá kia mới không có tác dụng với họ.”
Hùng Nguyệt Bán vì đóng đô ở ngoài phố nên nghe được nhiều chuyện hơn, nói: “Cái Thần Núi Mò Cá đó hình như là Thần Núi của núi Hi Dương, khu vực này là địa phận của ngài ấy, người tin nhiều cũng là bình thường.”
Nhắc đến Thần Núi Hi Dương, Hồng Ngạo (tên thanh niên tóc đỏ) có vẻ hứng thú, lập tức hóa thành một con chim đỏ, nói: “Hay là chúng ta tới chân núi Hi Dương để ‘đòi vạ’ thử đi? Trong tộc tôi có một tiểu bối từng nhờ vậy mà được nhận vào nhà Thần Núi, khiến cả đám chúng tôi ghen tị chết đi được.”
Hai mắt Hùng Nguyệt Bán cũng sáng rực, hóa thành một con gấu đen gầy gò: “Năm xưa tộc tôi cũng từng ném vài đứa đến đó, hình như đều được nhặt về nuôi.”
Huyễn Liệt lắc đầu: “Không ổn. Tiểu bối trong tộc tôi từng nói Thần Núi đã ngã xuống từ hơn hai mươi năm trước rồi. Chúng ta mà nằm đợi ở đó chắc chỉ có khô xác chứ chẳng ai thèm nhặt.”
Tộc Huyễn Miêu vốn yếu, nên có cách liên lạc riêng biệt. Trước kia bị giam trong núi bị phong tỏa nên không cảm ứng được gì. Giờ ra ngoài mới nhận được toàn bộ thông tin mà Huyễn Bì Bì để lại — rằng nó sống rất tốt, và rằng Thần Núi Hi Dương đã mất từ lâu.
Hy vọng một lần nữa tan biến, mấy con yêu tụ lại bên đống đá vỡ thở dài thườn thượt.
“Khoan đã! Huyễn Bì Bì vừa truyền thêm tin mới. Nó nói Thần Núi Hi Dương đã chuyển thế, đã quay trở lại núi rồi!” Mặt Huyễn Liệt rạng rỡ.
Chim đỏ và gấu đen lập tức đứng phắt dậy: “Không thể chậm trễ! Nhanh đi thôi! Tới trễ là chiếm không được chỗ tốt đâu!”
Đang hối thúc nhau chuẩn bị lên đường, thì chợt phát hiện sắc mặt của hai anh em Huyễn Miêu trở nên kỳ lạ.
Cả bọn liền hoảng hốt hỏi: “Sao thế? Có biến à?”
Huyễn Liệt lắc đầu: “Nói một tin tốt cho các ngươi biết nhé – Thần Núi đang ở ngay trong thành phố này, chúng ta không cần cất công chạy về núi Hi Dương để ‘đòi vạ’ nữa.”
“Với cái vẻ mặt của anh thì chẳng giống đang báo tin tốt chút nào.”
Huyễn Liệt gượng gạo nở nụ cười: “Tin xấu là… Thần Núi đó chính là người mà lúc nãy ta cố rao bán đá nhưng không thành công – không phải con người.”
Không một vị thần nào chấp nhận tín đồ đã từng theo thần khác. Chỉ vì hành động sai lầm của mình, anh ta và em trai đã vĩnh viễn mất đi cơ hội được Thần Núi Hi Dương tiếp nhận.
Nhưng rất nhanh, anh ta liền lấy lại tinh thần. Dù bản thân không còn cơ hội nữa, thì cũng phải tìm cách đưa bạn bè của mình vào. Biết đâu sau này họ còn có thể giúp đỡ lại mình.
Bên phía Quý Minh Hi, anh đã hội hợp thành công với đội truy bắt yêu quái, chỉ là ai nấy sắc mặt đều không mấy vui vẻ.
Ngải Tả Tư nhíu mày nói: “Chúng hành động quá kín kẽ, dù cảm nhận được yêu khí, nhưng khi đến gần thì chẳng thấy yêu quái đâu cả.”
Giản Hoang trên tay quả thật đang xách vài con yêu quái nhỏ, nhưng con nào con nấy đều không rõ sống chết. “Xem ra tôi không hợp với việc bắt yêu lắm.”
Ai cũng biết trong tay Chấp pháp giả, yêu quái không có đường sống. Đám yêu kia vốn đã yếu, lúc bị bắt còn bị dọa cho hoảng loạn, cộng thêm áp lực đến từ uy nghiêm riêng của Chấp pháp giả, e là đã bị dọa chết từ trong trứng nước.
Quý Minh Hi nói: “Hay để tôi thử xem sao?”
Duyên Hữu Linh thở dài: “Cậu ra tay cũng vậy thôi. Đám yêu tuy yếu, nhưng lại rất giỏi dùng kỹ năng, tôi đã bị chúng đánh lừa vài lần, hoàn toàn không tóm được. Hay là chúng ta đổi cách khác… Ủa má ơi!”
Hắn ta còn chưa nói hết câu thì đã tận mắt nhìn thấy — Quý Minh Hi chỉ vừa xoay người, trên trời liền rơi xuống một con chim đỏ rực.
Dù lông vũ đã rụng gần hết, vẫn có thể nhận ra đó là Hỏa Phượng Điểu, một chủng loài từng được xưng là thần thú!
Xung quanh xuất hiện dao động năng lượng không gian, trước mặt Quý Minh Hi lập tức hiện ra thêm một con gấu đen không rõ sống chết, bộ lông xơ xác, thân hình gầy trơ xương.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng