“Ừ.” Giản Hoang cũng không chịu thua, nhấc con nhóc lông cam mềm oặt dưới đất lên, đặt lên đầu gấu đen, ánh mắt băng giá cũng trở nên dịu dàng hiếm thấy:
“Còn đứa này thì giống em.”
Đó là một Quý Minh Hi mà đám nhỏ chưa từng thấy, cũng là một Giản Hoang mà chúng chưa từng thấy. Và hơn hết là một loại cảm xúc mà chúng chưa từng chứng kiến.
Có lẽ những thần thú khác không nhận ra được điều đó là gì, nhưng tiểu hồ ly này lại là một con hồ ly đào hoa, dòng giống tu luyện bằng cảm xúc. Vậy nên, nó vừa sinh ra đã biết rất rõ ràng…
Đó là tình yêu.
Ấu trĩ chết đi được, yêu đương mà còn không biết tự tiến tới.
Nó bĩu môi quay đi, rồi đột ngột bật nhảy, lấy chân đẩy đầu Giản Hoang một cú—khiến môi hai người kia… chạm thẳng vào nhau.
Quý Minh Hi chỉ cảm thấy tiếng ồn ào xung quanh dần xa đi, môi anh chạm phải một cảm giác lạnh lạnh, mềm mại, tim bắt đầu đập nhanh hơn, mặt hồ tĩnh lặng nhiều năm trong lòng như bị khuấy lên, gợn từng đợt sóng nhẹ.
Cảm giác mới mẻ mà chưa từng trải qua ấy khiến anh hơi “nghiện”, nhưng anh vẫn còn nhớ… trước mặt là lũ trẻ con đấy!
Anh vội hơi lùi lại một chút, nhìn thấy Giản Hoang dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Khuôn mặt kia không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, đầu lưỡi lướt nhẹ qua môi rồi khẽ mím lại, như thể đang hồi tưởng dư vị nào đó, ánh mắt mang theo một loại ham muốn khó tả, khiến người ta nhìn cũng phải ngượng ngùng.
Giản Hoang cũng nhìn về phía anh, trong đôi mắt sâu như hồ nước dường như vừa có thứ gì đó được giải phóng, ngọn lửa nóng bỏng cuộn trào trong đó, như chiếc hộp Pandora đã mở, chẳng thể quay lại như trước. Nhìn đến mức tai của Quý Minh Hi cũng bắt đầu đỏ lên.
Tiểu hồ ly chống nạnh, cười hớn hở đầy đắc ý: “Thế nào, có kích thích không, có kích thích không? Tổ tiên bọn em từng nói rồi, mấy trò ‘liếc mắt đưa tình’ là thứ trẻ con hay làm. Người lớn thì phải biết tìm cảm giác mạnh! Nếu hai người còn không biết thì bên em có bản truyền thừa… ưm!”
Quý Minh Hi lập tức bịt miệng tiểu hồ ly lại, trời đất ơi, một đứa bé thế này mà đã được truyền thừa mấy thứ kiểu đó là sao hả?!
“Đã muốn tìm kích thích…” – anh vừa nói được nửa câu, đôi mắt của tiểu hồ ly đã sáng lên.
Quý Minh Hi cười mỉm, tiếp tục dụ dỗ: “Vậy thì đi học đi. Anh đảm bảo mỗi ngày đều sẽ cực kỳ ‘kích thích’—vận động thể chất phong phú, quà tặng thì đa dạng bất ngờ.”
Tiểu hồ ly lập tức lắc đầu như cái trống bỏi, câu này mang đi lừa mấy ông bà lão yêu thì còn tạm, chứ bọn nó là đám chạy rong trong trường suốt ngày, chẳng lẽ lại không rõ chiêu trò của Quý Minh Hi?
Cái gọi là “quà tặng biến hóa đa dạng”, chẳng qua là đống bài tập không ngày nào giống ngày nào thôi chứ gì!
Nó gỡ tay Quý Minh Hi ra, lớn tiếng phản đối: “Bọn tôi vẫn là con nít đó nha! Còn chưa biết biến hình, sao theo kịp chương trình học được!”
Câu này nghe thì có vẻ hùng hồn, nhưng khí thế thì yếu xìu.
Dù gì thì… dù đã ba trăm mấy chục tuổi, nhưng xét theo chu kỳ trưởng thành của thần thú thì nó đúng là vẫn chỉ là một đứa trẻ con mà thôi.
“Tiếc ghê, trong sách giáo khoa có nhiều chuyện kích thích lắm đó.”
Đôi tai của Hồ đào hoa lập tức dựng đứng lên.
“Chúng tôi định xây hai phòng máy, đến lúc đó trong tiết tin học sẽ dạy các em sử dụng máy tính. Trên mạng có vô số truyện tình yêu, đủ cho em đọc vài ngàn năm. Nhưng mà, nếu em không hứng thú thì thôi vậy…”
“Em muốn! Em muốn!” Hồ đào hoa giơ tay nhảy cẫng lên trước mặt Quý Minh Hi.
Quý Minh Hi lại nắm được điểm yếu của đám thần thú ấy, nói thêm mấy cái lợi của việc đi học, thế là lũ nhóc bị anh dỗ dành hết vào lớp học.
Mãi đến khi chúng được phát cả đống sách giáo khoa, mà với chúng chẳng khác gì thiên thư thì mới sực nhận ra là đã bị gài bẫy.
Hu hu, vị Thần Núi dịu dàng của tụi nó giờ đã biến thành một người lớn tàn nhẫn rồi…
Quý Minh Hi chờ suốt cả đêm, vẫn không thấy yêu quái bên ngoài xuất hiện, nhưng nhờ có đám tiểu thần thú kia, cũng không hẳn là tay trắng.
Sáng sớm hôm sau, anh đưa Quý Hảo đến lớp học thêm. Khi đến nơi vẫn chưa đến tám giờ, cổng trường còn chưa mở. Gió lạnh rít từng cơn, đám học sinh mặc áo khoác phao đen đứng chen chúc thành cụm, líu ríu bàn tán gì đó.
Tai Quý Minh Hi thính, lờ mờ nghe được mấy từ như “thần linh”, “tín ngưỡng”…
Rõ ràng mới mười bốn, mười lăm tuổi, đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ, vậy mà trên người bọn trẻ không hề có sự sống động, tươi sáng đáng lẽ phải có.
Trái lại, từng đứa từng đứa như bị rút sạch sinh khí, trông cứ như đang bị ai đó điều khiển.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng