Ba ngày, một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại là địa ngục trần gian. Ngoài kia, tiếng gào thét đã dần tắt lịm, nhường chỗ cho sự câm lặng chết chóc. Mười người thì có đến chín người đã trở thành thức ăn cho lũ xác sống đói khát. Nỗi kinh hoàng, tuyệt vọng, bất lực và phẫn uất cứ thế gặm nhấm, nuốt chửng từng con người nhỏ bé đang chật vật giữa tận thế.
Thế nhưng, Trì Tinh Dao lại sống một cuộc đời hoàn toàn khác biệt. Trong khu trú ẩn an toàn của mình, cô lại đang tận hưởng một cuộc sống bình yên đến không tưởng. Không phải lo thiếu ăn, thiếu mặc, cô thảnh thơi xem phim, chăm sóc trang trại nhỏ, đào vài cái bẫy hay đùa giỡn với chú chó sói nhỏ. Cuộc sống này, nếu là trước đây, cô thậm chí còn không dám mơ tới.
Trước khi tận thế ập đến, cuộc sống của Trì Tinh Dao chỉ là một vòng lặp không ngừng nghỉ. Khi robot ngày càng phát triển, áp lực công việc cứ thế đè nặng lên đôi vai cô. Mỗi ngày mở mắt ra là lao đầu vào làm việc, cạnh tranh khốc liệt. Ai có việc làm cũng phải cố gắng hết sức, sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị thay thế bởi một cỗ máy vô tri. Cô thậm chí còn chấp nhận làm thêm giờ mà không có lương. Tan làm về nhà là đổ gục xuống giường, rồi sáng hôm sau lại tiếp tục guồng quay ấy. Thời gian nghỉ ngơi đối với cô là một thứ xa xỉ.
Rồi tận thế ập đến, sự điên rồ của thế giới đã giải thoát cô khỏi vòng xoáy công việc. Nhưng nỗi sợ hãi lại thế chỗ, cô phải liên tục trốn chạy để tồn tại. Giờ đây, sống lại một lần nữa, Trì Tinh Dao cuối cùng cũng có thể tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn. Tiếng “Bíp bíp bíp” của hệ thống vang lên, báo hiệu một ngày mới bình yên lại đến.
Đột nhiên, bảng điều khiển phát ra tiếng cảnh báo chói tai, và một đoạn hình ảnh truyền thẳng vào tâm trí Trì Tinh Dao. Trưởng thôn làng Ninh Hạp lại xuất hiện, nhưng lần này không phải với bộ dạng khúm núm. Ông ta dẫn theo cả dân làng, mỗi người vác một thân cây to lớn, khí thế hùng hổ tiến thẳng về phía khu trú ẩn.
“Trì Tinh Dao, mở cửa ra!” Tiếng trưởng thôn gào lớn, “Nếu cô còn không mở, đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Sự kiên nhẫn của dân làng đã cạn kiệt. “Trưởng thôn, đừng nói nhiều với cô ta nữa!” Một người hét lên. “Đúng đấy, bên trong chắc chắn có đồ ăn. Tôi tận mắt thấy mấy chiếc xe tải lớn chở đầy gà vịt đi vào.” Một người khác phụ họa. “Không sai, cô ta chắc chắn sợ chúng ta vào chia đồ.”
Hai ngày chiuj đói đã khiến mắt họ đỏ hoe, chỉ cần nghe đến đồ ăn, ánh mắt họ lại sáng rực lên một cách đáng sợ.
“Đại Tráng, Nhị Trụ, lên!” Trưởng thôn ra lệnh.
Một tiếng “rầm” vang lên, một thân cây khô dài bốn, năm mét được đặt lên hàng rào. Nhị Trụ nhanh như một con khỉ, bước lên thân cây nghiêng, trèo thẳng lên phía trên.
Đây chính là sự tự tin của dân làng. Họ nghĩ rằng gỗ không dẫn điện. Chỉ cần có người vào được bên trong hàng rào, khu trú ẩn này coi như đã bị phá.
“!!”
Trì Tinh Dao bừng tỉnh, nhận ra khu trú ẩn của mình đã bị dân làng nhòm ngó từ lâu. “Thật sự tưởng tôi dễ bắt nạt sao?” Cô lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, cô đứng dậy với ánh mắt lạnh lùng, bước ra ngoài.
“Tiểu Nam, canh giữ bãi đất trống. Ai dám vào, cắn chết hắn.”
Trì Tinh Dao cất giọng lạnh lùng ra lệnh, rồi một mình sải bước về phía sau núi, bỏ mặc những tiếng la hét ồn ào.
Mục Dật Nam: “!!”
Cô lại coi anh là chó sai vặt rồi sao?
Dù trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng Mục Dật Nam vẫn ngoan ngoãn đi về phía bãi đất trống.
Phía sau ngọn núi của khu trú ẩn có một khe núi hẹp. Không hiểu bằng cách nào, trưởng thôn đã dồn phần lớn đám xác sống biến dị của làng Ninh Hạp vào đó. Đây là điều Trì Tinh Dao đã phát hiện ra khi đi tuần tra mấy ngày trước.
“Bộp!”
“Trưởng thôn, tôi vào được rồi!” Chẳng bao lâu sau, Nhị Trụ nhảy xuống từ hàng rào, lớn tiếng gọi ra bên ngoài.
Trì Tinh Dao nghe thấy tiếng gọi của Nhị Trụ nhưng chẳng hề bất ngờ. Dù sao, khi xây dựng hàng rào, mục đích chính của cô là để ngăn chặn lũ xác sống chứ không phải con người. Con người có trí tuệ. Đừng nói là hàng rào cao năm mét, dù có cao mười mét, chỉ cần họ muốn, họ có thể nghĩ ra hàng ngàn cách để vượt qua.
Sự việc hôm nay khiến Trì Tinh Dao nhận ra một điều quan trọng: khu trú ẩn của cô vẫn chưa đủ kiên cố, cần phải gia cố thêm nữa.
“Hay quá, Nhị Trụ! Mau đi mở cổng!” Mọi người bên ngoài hàng rào mừng rỡ, trưởng thôn kích động hét lên.
“Được rồi!” Nhị Trụ vui vẻ đáp lại, nhưng câu nói của hắn lập tức bị cắt ngang bởi một tiếng gầm vang vọng…
“Gào…”
Một tiếng gầm thấp vang lên, trầm đục và đầy uy lực. Trên bãi đất trống, một con sói trắng to lớn xuất hiện, oai phong lẫm liệt. Nó bước đi tao nhã, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và hung dữ, từng bước tiến về phía trước.
Nhị Trụ sợ đến mềm cả chân, ánh mắt vô thức liếc về tấm biển gần đó. “Bên trong có chó dữ.”
Chó dữ cái gì chứ? Rõ ràng là một con sói hoang hung tợn!
Mục Dật Nam đang khóa chặt mục tiêu, cũng vô tình nhìn thấy tấm biển. “Bên trong có chó dữ?” Hắn ngỡ ngàng, rồi tiếng gầm đầy giận dữ vang lên, “Trì Tinh Dao!”
Ở sau núi, Trì Tinh Dao hắt hơi một cái, tự hỏi: “Ai đang gọi mình vậy?”
Trong lòng Mục Dật Nam đã mắng Trì Tinh Dao tám trăm lần, cơn giận bốc lên mà không có chỗ trút. Tiếng gầm vang lên một lần nữa, “Gào!”. Mục Dật Nam lao vút lên, toàn thân toát ra khí thế hung hãn của dã thú.
“A a… cứu mạng!”
Ngay sau đó, bên trong hàng rào vang lên tiếng hét thảm thiết của Nhị Trụ.
“Nhị Trụ!”
“Trưởng thôn, mau nhìn kìa, là sói!”
“Bên trong có sói!”
“Sao có thể như vậy được?”
Qua khe hở của hàng rào, dân làng bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng: Nhị Trụ đang bị một con sói trắng to lớn, toàn thân trắng như tuyết, đè ngã dưới đất. Bộ lông của nó không hề có chút tạp chất nào, nhưng hàm răng lại sắc nhọn và dính đầy máu.
“Nhị Trụ!”
“Mau, mau cứu cậu ấy!”
“Trưởng thôn, nghĩ cách đi!”
Tiếng kêu thảm thiết của Nhị Trụ vang vọng khắp bãi đất trống. Chỉ trong chốc lát, quần áo của anh ta đã bị máu thấm đẫm, trên người chi chít những vết cắn sâu hoắm. Con sói trắng dường như đang cố tình trút giận, nó không cắn vào chỗ hiểm, chỉ để mặc cho Nhị Trụ đau đớn giãy giụa, gào thét.
“Phản kháng đi, Nhị Trụ!”
“Chạy mau!”
Mọi người bên ngoài hàng rào sốt ruột hét lên. Nhị Trụ làm sao mà phản kháng được? Con sói trắng này quá hung dữ, anh ta hoàn toàn không phải đối thủ. Nhị Trụ chỉ biết lăn lộn trên mặt đất, gào thét và vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Cho đến khi anh ta không còn chút sức lực nào, con sói trắng mới cắn đứt cổ anh ta một cách dứt khoát.
Chứng kiến cảnh con thú hoang tàn sát, dân làng sợ đến run rẩy. Giây tiếp theo, ánh mắt của con sói trắng lóe lên tia lạnh lẽo, nó ngậm lấy xác của Nhị Trụ, rồi bất ngờ ném mạnh ra ngoài hàng rào.
“A… a…” Vài bà cô nhát gan sợ đến mức hét toáng lên, liên tục lùi về phía sau.
“Đồ súc sinh, mày dám sao?” Mặt trưởng thôn tái mét, ánh mắt đầy hung dữ. Một giọt máu bắn thẳng lên mặt ông ta, khiến sự phẫn nộ trong lòng ông ta dâng trào. Lúc này, trưởng thôn hận không thể lột da con sói trắng ra ngay tại chỗ.
Thế nhưng…
“Gào gào… Hú hú hú…”
Ngay khi xác của Nhị Trụ rơi xuống đất, một loạt tiếng gầm rú vang lên. Hàng chục con xác sống từ khe núi trong dãy núi lớn lao ra, xông thẳng về phía họ.
“Trưởng thôn, là chú Lâm!”
“Bà Bạch… sao họ lại chạy ra ngoài?”
“Mau chạy đi!”
Trong chớp mắt, dân làng hoảng loạn bỏ chạy về phía làng. Nhưng lũ xác sống đang đói khát thì làm sao dễ dàng bỏ qua “thức ăn” trước mắt?
“Hú hú…”
Một con xác sống già, thân hình nhỏ bé, gầy gò, mặt đầy máu, lao nhanh nhất. Hai chân ngắn cũn của nó chạy lạch bạch, rồi bất ngờ phóng mạnh về phía trước.
Trưởng thôn bị con xác sống già đó đè ngã từ phía sau.
“A a…” Một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Con xác sống già há cái miệng đầy máu, gào lên một tiếng, rồi cắn mạnh vào vai sau của trưởng thôn.
“Bà Bạch, đừng cắn tôi, tôi là cháu ngoan của bà mà…” Trưởng thôn đau đớn nhăn mặt, ngũ quan méo mó, gào lên thảm thiết.
Thế nhưng, thứ đáp lại ông ta chỉ là những cú cắn liên tiếp. Trong đôi mắt đỏ ngầu của con xác sống già chỉ tràn đầy sự điên cuồng và phấn khích.
“Xoẹt.”
“A…!”
Con xác sống già há miệng cắn mạnh vào mũi trưởng thôn, xé toạc cả lớp cơ thịt, khiến khuôn mặt ông ta bị biến dạng thành một hố máu lớn. Mũi đã bị cắn đứt.
Trưởng thôn đau đến mức suýt ngất xỉu. Khoảnh khắc ấy, ông ta cảm nhận được nỗi tuyệt vọng chưa từng có – và cả sự hối hận tột cùng.
You cannot copy content of this page
Bình luận