Duyên Hựu Linh lôi tờ bài kiểm tra đó ra, còn tiện tay kèm thêm một đống bài tập tiếng Anh khác: “Anh cảm nhận được có người lạ bước vào, nên qua xem thử.”
“Có người hả?” Đôi mắt tròn xoe của Quý Xa Xa sáng rực lên.
Bách Hiểu Sinh nhắm mắt cảm nhận một chút: “Thật sự có đấy, nãy giờ mải chia bài tập nên không để ý.”
Thuận Úc do dự: “Đám người đó không giống lần trước chứ? Nếu lại chẳng biết gì thì không những không tiến triển mà còn bị thầy Quý phát hiện, rồi lại bị giao thêm bài tập nữa…”
“Thử xem đi, tụi mình tối nay mà không viết kịp thì tới sáng thầy Quý tỉnh dậy là hết cơ hội rồi.”
Quý Xa Xa biến thành hình dạng chiếc xe, dẫn đường cho Bách Hiểu Sinh đi lên phía trước, mọi người cắn răng, cũng nối đuôi nhau đi theo.
Tại hiện trường chỉ còn lại Duyên Hựu Linh đang viết bài, cùng Hạc Tri Thư và Lộc Nghênh Xuân hai người không phù hợp để ồn ào với bọn trẻ.
“Cứ… cứ thế để tụi nhỏ đi lên hả?” Duyên Hựu Linh hoảng đến mức suýt làm rơi cả bút.
Đó toàn là người bình thường mà, lỡ bị hù đến gặp chuyện không hay thì biết làm sao!
Thấy hai vị đại yêu vẫn thản nhiên không phản ứng gì, hắn ta nghiến răng, quăng bút xuống rồi cũng đuổi theo.
Đột nhiên cảm thấy đồng nghiệp của mình thật ra cũng rất ổn, dù có hơi thiếu đáng tin nhưng ít ra đều đã qua huấn luyện, không đến mức đi dọa người thường.
Với lại một mình mà trông nhiều đứa nhỏ thế, cảm giác bản thân mình chẳng đủ sức dùng nữa rồi…
Hạc Tri Thư tiếp tục lật xem cuốn cổ thư trong tay, hỏi: “Có cần qua đó không? Đám người kia hình như không ổn lắm.”
“Bên đó có Chiến Thần trấn giữ rồi, không tới lượt bọn mình lo.” Lộc Nghênh Xuân cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu những công thức rối rắm kia.
“Cũng đúng.”
Ngân Như Ngọc sau khi sắp xếp cho Hà Kim Bảo đang ngủ yên ổn, bèn lập một kết giới rồi rời khỏi phòng một mình.
Sau khi mất đi chiếc đầu, hắn ta đã quên rất nhiều thứ, nhưng trong cơ thể vẫn còn lưu lại bản năng chẳng hạn như khi đến một nơi mới, phải dò xét hoàn cảnh xung quanh, phải bảo vệ sự yên bình của một vùng đất.
Càng về khuya, yêu khí trong khuôn viên trường học càng thêm dày đặc, khiến hắn ta như thể quay lại thời kỳ Thần minh suy tàn, bách yêu loạn thế.
Ngân Như Ngọc không khỏi nâng cao cảnh giác, tuy đã hứa với Quý Minh Hi rằng sẽ không tuỳ tiện giết yêu, nhưng nếu là đối phương gây sự trước, thì cũng chẳng đời nào chịu trận.
Hắn ta đi trong toà nhà dạy học, ánh đèn nơi cầu thang lúc sáng lúc tắt, như thể giao thoa giữa hai chiều không gian khác nhau.
Trong hành lang vắng người vang lên tiếng kể chuyện: “Cậu có nghe nói chưa, cầu thang của trường chỉ có mười hai bậc, nhưng thỉnh thoảng sẽ có người bước lên bậc thứ mười ba, rồi thấy máu chảy xuống… Vì bậc thứ mười ba đó không phải là cầu thang, mà là—”
Ngân Như Ngọc biết có một số yêu quái vì mục đích nào đó mà sẽ bịa ra những câu chuyện rùng rợn. Hắn ta âm thầm vận lực, bước lên bậc thứ mười ba, quả nhiên máu tuôn ra như suối nhỏ.
Không ngờ đám yêu quái bây giờ lại chịu đầu tư công sức đến mức này chỉ để hù doạ người ta, hiệu ứng còn chân thật như thật.
Ngay lúc đó, tiếng ai oán lúc nãy lại vang lên: “Bậc mười ba là tui mà! Một đạp là chảy máu đấy! Tui nói rồi mà anh còn đạp, đau chết mất!”
“Xin lỗi xin lỗi.” Ngân Như Ngọc bước qua bậc thang thứ mười ba, đi vào hành lang không một bóng người, nơi đó toát ra một luồng khí âm u dính nhớp, khiến người ta khó chịu.
Trần hành lang không biết từ khi nào đã tối đen, hàng trăm con mắt đồng loạt mở ra, nhất tề nhìn chằm chằm về phía hắn ta, trông vô cùng rợn người.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này hắn ta không hành động hấp tấp. Một lát sau, liền nghe thấy giọng của kẻ có đầy mắt kia lên tiếng hỏi: “Đánh bài thiếu hai người, anh có chơi không?”
Ngân Như Ngọc lắc đầu, con quái kia bèn hạ giọng gọi: “Đánh bài nè, ai chơi không?”
Khung cửa sổ vốn còn sáng liền tối sầm lại, tối đến mức nhìn thêm hai giây là có cảm giác như hồn sẽ bị hút vào.
“Thuận Úc chẳng phải đã quay lại rồi sao, thế mà còn chưa thu bài lại?”
Hàng trăm con mắt cùng lúc lóe lên ánh nhìn láu cá, giọng điệu còn mang theo vẻ hả hê: “Chuẩn bị đến thứ Hai rồi, phải làm bù bài tập đó.”
Lỗ đen từ từ di chuyển từ khung cửa sổ vào trong lớp học, hóa thành vài cái xúc tu ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, nói: “Tính tôi một suất, lần này hình như tụi nó được giao khá nhiều bài, mong là đủ cho tụi mình đánh hai ngày.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng