Danh sách chương

Người âm thầm quan sát là Duyên Hựu Linh thì sốc nặng, người này sao có thể mặt không biến sắc mà khen chiếc xe dị hợm này là có ý tưởng hay, chẳng lẽ gu thẩm mỹ của anh có vấn đề?

Hắn ta quay đầu nhìn xung quanh, ai nấy đều lộ vẻ mặt khó diễn tả thành lời, Bách Hiểu Sinh lẩm bẩm: “Đây không gọi là sáng tạo, đây gọi là sáng tạo ác mộng thì có… Giá mà mấy cái chân kia bớt lông chân thì còn đỡ…”

Duyên Hựu Linh xác định rồi, may mắn là gu thẩm mỹ của mình vẫn giống với đại đa số bình thường.

Chiếc xe trong truyền thuyết, vốn bị đồn là đáng sợ khó lường, giờ lại đang cười tít mắt như một đứa trẻ con thích được khen ngợi, hoàn toàn không giống mấy nội dung đáng sợ ghi trong báo cáo rủi ro. 

Nhưng hình như đám yêu quái khác lại cực kỳ khó chịu với cái xe này, chẳng biết lát nữa có đánh nhau không.

Duyên Hựu Linh căng thẳng nhìn về phía thầy Quý trên xe.

Đúng là, tận bây giờ hắn ta mới nhớ ra, mình đến trường trung học Dao Khởi là để thực hiện nhiệm vụ, không phải đến để cung phụng cục cưng nhà mình.

Quý Minh Hi ngồi trên ghế, nhìn đám đông dưới kia cứ né xa chiếc xe khách, bất đắc dĩ nói: “Xa Xa, hay là em hóa thành con mèo đi, chính là con báo mèo đáng yêu nhất ở sau núi nhà mình ấy.”

“Chuyện nhỏ, em biến còn dễ thương hơn nó!”

Quý Xa Xa lập tức “bùm” một cái hóa thành một chú mèo con lông xù mềm mại, chiếc xe khách cũng đồng bộ biến thành mẫu xe mèo con siêu đáng yêu, mức độ dễ thương tăng vọt.

Đám yêu quái đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, xe khách có tám cái chân lông lá kia quả thật quá dị hợm, dù bọn họ đều là yêu quái nhưng cũng chẳng nuốt nổi kiểu thẩm mỹ “âm phủ” này.

Duyên Hựu Linh âm thầm tán thưởng trong lòng, không hổ danh là hiệu trưởng, chỉ vài phút ngắn ngủi đã hóa giải xong mâu thuẫn mà không khiến ai bực bội!

Là người cũng có thuộc hạ yêu quái như vậy, điều khiến hắn ta đau đầu nhất chính là việc giao tiếp và quản lý bọn họ, giờ có tấm gương thành công thực tế trước mắt, hắn ta vui đến mức muốn bay lên trời, lập tức lấy điện thoại ghi lại một dòng vào ghi chú: Dù thuộc hạ làm gì cũng phải khen trước, rồi mới góp ý chỉnh sửa sau.

Ghi chú xong, hắn ta cảm thấy tự tin nở rộ, chỉ hận không thể quay về đơn vị áp dụng ngay lập tức. Nhưng tiếc là còn nhiệm vụ chưa xong, hắn ta phải đánh giá xong cấp độ rủi ro của đám yêu này mới được rời đi.

Chiếc xe mèo lao vun vút trong đêm tối, nhẹ nhàng nhảy nhót giữa núi rừng, chẳng bao lâu đã đến cổng trường.

“Dã ngoại kết thúc, giải tán thôi, cuối tuần nhớ làm bài tập đầy đủ đấy.”

Quý Minh Hi ngáp một cái, mặc kệ tiếng than vãn phía sau, dẫn học sinh mới đi xem ký túc xá.

Vô Diện ôm một đống tài liệu giảng dạy, còn chưa biết mình sắp đối mặt với cái gì, chỉ biết cảm động cam đoan với Quý Minh Hi rằng sẽ cố gắng học hành chăm chỉ, nghe xong mà thầy Quý cũng thấy cảm động theo.

Đêm đã khuya, con người đều chìm vào giấc ngủ say, đám yêu quái vốn yên ắng ban ngày cũng lần lượt kéo nhau ra ngoài tụ tập trong bóng tối.

Khi tiếng động khe khẽ vang lên từ cửa phòng ký túc xá, Duyên Hựu Linh vốn ngủ rất nông liền lập tức tỉnh dậy. Hắn ta mở mắt, bốn bề tối đen như mực, nhưng thính lực nhạy bén nói cho biết, vừa rồi có người rời khỏi phòng này.

Giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, Duyên Túy lại định đi đâu?

Bên ngoài tràn ngập yêu khí bốc lên tận trời, nói là trăm quỷ dạo phố cũng chẳng sai.

Hắn ta nhẹ nhàng bước theo, lông mày nhíu chặt. Nếu chỉ đơn thuần là yêu khí thôi thì còn đỡ, đằng này xen lẫn trong đó còn có oán khí dày đặc, nhìn kiểu gì cũng thấy nguy hiểm.

Từ xa, Duyên Hựu Linh thấy Duyên Túy bước về một góc tối trong khuôn viên trường, nơi đó có một nhóm yêu quái tụ tập, bóng đen lượn lờ, oán niệm dày đặc. Ngoài ra, hắn ta còn cảm nhận được vài luồng hơi thở của con người.

“Nhân lúc đêm khuya, xử lý bọn họ luôn đi?”

“Tán thành, đừng để thầy Quý phát hiện ra là được.”

Hắn ta nghe thấy giọng Duyên Túy đầy do dự: “Làm vậy không hay lắm đâu…”

“Có gì mà không hay, tụi mình là yêu quái, vốn sinh ra đã ích kỷ và gian xảo rồi. Hơn nữa, chuyện này cũng có lợi cho cậu, chẳng lẽ cậu không muốn có thêm thời gian ở bên anh trai mình à?”

“Muốn chứ…”

Duyên Hựu Linh vốn làm nghề đặc thù, dĩ nhiên biết rõ cách yêu quái tu luyện. Yêu lành thì hấp thu tinh hoa trời đất, còn yêu dữ thì lấy mạng người tế luyện, tu vi càng sâu thì tuổi thọ càng dài.

 

Hết

Chương 225:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page