Danh sách chương

Dù trước đó đã phát điên trong phần mộ, bộc lộ mối quan hệ với Hà Kim Bảo, giờ tỉnh táo lại rồi, hắn ta vẫn có chút căng thẳng.

Một phần ký ức đã tiêu tán theo cái đầu bị mất, nhưng hắn ta vẫn mơ hồ nhớ rằng thiên hạ này không chấp nhận đạo lữ đồng tính. 

Tu hành giả vốn coi trọng âm dương điều hòa, hắn ta và Hà Kim Bảo từng chịu nhiều cản trở, đến mức trước mặt người đời luôn phải giữ khoảng cách vi diệu, mãi cho đến khi hắn ta mất đầu nơi chiến trường, lý trí vỡ vụn, mới ép Hà Kim Bảo công khai mối quan hệ giữa hai người.

Đó là một quá khứ đầy đau khổ. Dù đã cứu cả thiên hạ thì sao? Dù từ bỏ con đường thành thần vì chúng sinh thì sao? Hai người vẫn bị người ta chỉ trỏ bàn tán trên đường, hứng chịu ánh mắt lạnh lùng.

Hắn ta nhìn hai người phía trước khoác vai nhau, trong lòng chợt trĩu nặng, cứ như thấy lại chính mình năm xưa.

Ngân Như Ngọc ôm chặt lấy Hà Kim Bảo, bước nhanh theo sau, âm thầm hạ quyết tâm: nếu chuyện tình cảm của hai người kia gặp trở ngại, hắn ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, coi như là báo đáp ơn cứu mạng của Thần Núi.

Tới gần rồi, hắn ta nghe thấy trong xe vang lên tiếng reo hò, đúng như dự đoán — thế gian quả nhiên vẫn chưa thể chấp nhận tình yêu đồng giới.

Tình cảm vừa mới nảy nở, rất dễ bị tiếng nói bên ngoài làm tan vỡ. Hắn ta không muốn vị Thần Núi kia cũng đi vào vết xe đổ năm xưa của mình. 

Hắn ta âm thầm vận khí, định dùng vũ lực bắt đám yêu quái kia câm miệng, thì bỗng nghe một cô bé hô to đầy phấn khích:

“Chúc mừng thầy Giản Hoang của chúng ta dũng cảm bước ra bước đầu tiên, cuối cùng cũng thân mật với thầy Quý rồi! Khả Tư! Đốt pháo thôi!”

Trong xe lập tức vang lên tiếng pháo nổ và pháo hoa, náo nhiệt như đón Tết.

Ngân Như Ngọc bước nhanh vài bước lên xe, như thể vừa đặt chân vào một ảo cảnh khác. 

Trên trời bắn pháo hoa, sau khi nổ tung còn hiện ra dòng chữ “Chúc mừng thân mật”, xung quanh bàn tiệc bày biện sẵn sàng, đâu còn bóng dáng chiếc xe buýt nào, chẳng lẽ hắn ta bị ảo giác?

Hắn ta lùi lại hai bước, bên ngoài xe là đồng không mông quạnh, trước không thôn, sau không xóm; còn bên trong xe lại là một buổi tiệc cưới rộn ràng.

Bách Hiểu Sinh đưa tay giả vờ lau nước mắt nơi khóe mắt, cảm khái: “Cha già của tôi cuối cùng cũng biết giành rau ngon rồi. Chuyến đi này coi như có lời.”

Giản Hoang rốt cuộc không nhịn được nữa, đưa tay đè đầu Bách Hiểu Sinh xuống, vừa cười vừa mắng: “Thằng nhóc chết tiệt này nói năng kiểu gì thế, về để Lão Hạc dạy lại ngữ văn cho mày.”

Giọng tuy lạnh, nhưng không hề nghiêm khắc như thường ngày. So với hình tượng Chấp pháp giả cao cao tại thượng thường thấy, khoảnh khắc này, họ đột nhiên cảm thấy người trước mặt không phải là vị Chấp pháp giả từng muốn lấy mạng họ, mà là thầy Giản Hoang — người thuộc về bọn họ.

Hiếm khi gặp lúc Giản Hoang tâm trạng tốt, bọn trẻ bèn nghĩ đủ trò để trêu chọc hắn, thế mà lại giúp Quý Minh Hi rảnh tay thoát thân.

Anh chú ý thấy Ngân Như Ngọc vẫn luôn dõi theo hướng này, liền đi tới, mỉm cười hỏi: “Bọn trẻ rất năng động đúng không?”

“Ừm.” Ngân Như Ngọc khẽ đáp, rồi im lặng rất lâu, như chìm vào ký ức xa xăm.

Đói Đói cầm theo một tấm chăn, quăng lên người Hà Kim Bảo, rồi chạy ra hàng ghế cuối cùng, cùng Vô Diện ăn vặt.

Quý Minh Hi mở chăn ra, phủ lên hai người đang mặc áo ngắn tay giữa trời đông lạnh giá, dịu dàng nói: “Bọn họ đều là bạn học của anh. Chờ Hà Kim Bảo tỉnh dậy, mọi người có thể chơi cùng nhau.”

“Bạn học à… tôi rất thích.” Giọng của Ngân Như Ngọc nhỏ đến mức chỉ đủ để mình hắn ta nghe thấy. 

Hắn ta ôm chặt người trong lòng, giống như từng ôm xác anh ta năm đó nơi chiến trường. Chỉ là khi đó, xung quanh toàn là phản bội và máu tanh, còn bây giờ lại là hương vị ấm áp.

Hắn ta sinh ra giữa chiến trường, sống giữa chiến trường, chết cũng nơi chiến trường. 

Duy chỉ có một tia ấm áp là từ bàn tay người thiếu niên tự xưng là Kim Thạch Đầu đưa ra với hắn. Người ấy xuất thân cao quý, nhưng lại không ngại sa vào bùn lầy vì hắn.

“Là đệ tử thân truyền của chưởng môn, lại đi dây dưa với một nam nhân, còn ra thể thống gì nữa.”

“Quả thật không ra thể thống gì, sư phụ chi bằng hãy đuổi đệ đi. Sư muội Yêu Yêu bất luận là tính cách hay thực lực, đều xứng đáng kế nhiệm vị trí chưởng môn hơn đệ.”

“Nữ tử thì sao có thể làm chưởng môn.”

“Chúc mừng thầy Giản Hoang của chúng ta dũng cảm bước ra bước đầu tiên, cuối cùng cũng thân mật với thầy Quý rồi! Khả Tư! Đốt pháo thôi!”

 

Hết

Chương 221:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page