Anh ta cố nén sợ, run rẩy hét lên: “Không được ra tay! Nếu… nếu anh còn coi tôi là đạo… đạo lữ, thì ngồi yên tại chỗ cho tôi!”
Do kiệt sức, giọng Hà Kim Bảo rất nhỏ, đến mức chẳng ai tin anh ta nói có hiệu quả gì. Mọi người vẫn giữ cảnh giác cao độ nhìn chăm chăm vào tên to xác kia.
Ấy vậy mà—kỳ tích đã xảy ra.
Người đàn ông không đầu thật sự ngồi xuống, vẻ mặt vừa tủi thân vừa tức tối, sát khí tuy vẫn còn nhưng đã ổn định hơn rất nhiều.
Chỉ một câu nói, còn hiệu quả hơn cả đánh đấm.
Hà Kim Bảo run run bò đến gần, nắm lấy tay người đàn ông không đầu.
Sát khí đáng sợ quanh hắn ta lập tức tiêu tan. Anh ta khẽ thở dài, nói: “Thầy… thầy muốn làm gì thì làm. Nếu phải giết hắn… thì cũng đành vậy.”
Cơn giận của người không đầu lại bùng lên lần nữa, nhưng lần này hắn ta chỉ nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thì cậucũng phải chết theo.”
Hà Kim Bảo cười khổ: “Được, chết chung.”
Người không đầu im lặng hồi lâu, bỗng nghiêng người ngã vào lòng Hà Kim Bảo, giọng trầm đục như nghẹn trong cổ họng: “Thôi… cậu đừng chết nữa… ôm tôi một cái được không? Tôi muốn chết trong vòng tay của cậu… cái đầu của tôi thật sự tìm không được nữa rồi… đừng chê tôi.”
Hà Kim Bảo dịu giọng: “Tôi đâu có chê anh… ‘không có não’ chỉ là ví dụ thôi. Tôi chỉ muốn anh đi thi lấy căn cước yêu quái, để sau này còn cùng nhau đến nơi khác sinh sống.”
Quý Minh Hi lặng lẽ lau đi giọt nước mắt không tồn tại ở khoé mắt, cảm động nói: “Thật ra chuyện cũng chưa đến mức sinh ly tử biệt đâu. Nhưng sau khi mọi chuyện ổn rồi, hai người có thể kể lại cho bọn tôi nghe câu chuyện của hai người được không?”
Nếu không phải thầy lên tiếng kịp thời thì bắp chân anh chắc đã bị Quý Xa Xa, con bé tám chuyện nhất trường cào nát rồi.
Sinh khí trong cánh hoa cực kỳ tinh khiết, dù vậy cũng chỉ vừa đủ để gột rửa luồng khí hỗn loạn quanh người người đàn ông không đầu. Không biết hắn ta đã bị tra tấn bao nhiêu năm mới thành ra thế này.
Luồng hắc khí hỗn độn tan đi, người đàn ông không đầu không nói một lời, lặng lẽ ngã vào lòng Hà Kim Bảo. Lồng ngực không còn dao động, cả người yên lặng như một xác chết.
Hà Kim Bảo run rẩy đưa tay dò nhịp tim hắn ta, nhưng nơi đó không còn bất kỳ tiếng đập nào. Nước mắt anh ta lập tức rơi lã chã, quay sang hỏi Quý Minh Hi: “Chết rồi… phải không?”
Quý Minh Hi: “… Hình như vốn dĩ hắn cũng đâu thật sự là người sống.”
“Còn sống! Còn sống mà! Tới giờ kể chuyện rồi!” Quý Xa Xa ra sức gây chú ý, nhưng Hà Kim Bảo như thể mất hồn, chẳng nghe thấy gì cả.
Quý Xa Xa nóng ruột quá, ôm chặt lấy bắp chân thầy, dùng sức lắc như điên.
“Ái—” Quý Minh Hi khẽ rên, rồi dứt khoát gỡ tay cô bé ra, giọng trầm thấp như tiếng ác ma thì thầm bên tai: “Nếu còn không tỉnh lại, đạo lữ của anh sắp bị người khác cướp đi rồi đấy.”
Vừa dứt lời, Hà Kim Bảo liền cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy mình siết chặt thêm một chút, xem ra người này vẫn khỏe mạnh lắm, chỉ là giả vờ khiến anh ta lo thôi.
Anh ta tức giận lau nước mắt, nghiến răng mắng: “Cút ngay khỏi người ông đây!”
Người đàn ông không đầu tiếp tục giả vờ bất tỉnh, tay vẫn ôm chặt eo Hà Kim Bảo, diễn đến cùng, mặt dày đến cảnh giới tối thượng.
Bách Hiểu Sinh không nhịn được quay sang nói với Giản Hoang: “Nếu thầy mà có một nửa độ mặt dày như hắn, tôi cũng không đến nỗi… không có mẹ.”
Nói xong còn định bỏ chạy, ai ngờ người trước mặt lại không như thường ngày buông lời châm chọc, mà lại đăm chiêu suy nghĩ: “Cậu nói đúng thật.”
Quý Minh Hi: … Tôi vẫn còn đứng đây nhé.
Quý Xa Xa nhỏ giọng nhắc: “Kể chuyện đi, kể chuyện đi!”
Hà Kim Bảo vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc bi thương vì tưởng như sinh ly tử biệt ban nãy, giờ bỗng bị kéo vào bầu không khí hài hước mà chưa kịp thích ứng. Cũng lười đẩy người trong lòng ra nữa, anh ta lau mặt, mệt mỏi hỏi: “Muốn nghe chuyện gì?”
Mắt Quý Xa Xa sáng rực: “Chuyện tình yêu bi tráng rung động lòng người của hai người!”
Hà Kim Bảo bỗng thấy chột dạ: “Cái đó thì… chúng tôi gặp nhau vào một đêm… quang đãng…”
Quý Xa Xa gật gù háo hức: “Ừm ừm, rồi sau đó thì sao ạ?”
Quý Minh Hi im lặng nhìn bầu trời, con bé này không thấy có gì sai sai khi gọi đêm quang đãng là lãng mạn hả?
“…Sau đó thì hắn đến bắt chuyện với tôi… Thôi quên đi, tôi bịa không nổi. Thật ra tôi không quen hắn, đến tên còn không biết.
Vài hôm trước tự dưng hắn xuất hiện trước mặt tôi, rồi tụi tôi cãi nhau mấy ngày trời.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng