Vì ai cũng muốn đi theo chơi, nên hành trình đi tìm học sinh mới trốn học cuối cùng lại biến thành một buổi dã ngoại chính hiệu của trường Trung học Dao Khởi.
Trên xe buýt là một bầu không khí yên bình vui vẻ, mọi người vừa ăn vặt vừa trò chuyện rôm rả.
Trong xe còn đang chiếu phim kinh dị toàn ảnh toàn tức qua kính thực tế ảo, Duyên Hựu Linh nằm phịch trên ghế, thoải mái đến mức cứ cảm thấy hình như mình đang quên mất chuyện gì đó…
Còn Vô Diện là cậu bạn học mới khác thì lặng lẽ, rụt rè ngồi ngay ngắn trên ghế.
Nhìn những người bạn xung quanh cười nói ồn ào, nước mắt y lặng lẽ rơi xuống. Sự náo nhiệt như thế này, y đã mấy trăm năm rồi chưa từng được cảm nhận lại.
Y thật sự rất thích, nhưng sau quá nhiều năm cách biệt với thế giới, lại không biết làm sao để hoà nhập được với vòng tròn ấy.
“Á á á á á!”—đúng lúc đó, phim kinh dị đang chiếu đến cảnh chặt đầu, cả nhóm nhân vật chính trong phim hét toáng lên.
Cái thân xác không đầu lảo đảo bước tới mấy bước, loạng choạng đi tìm lại cái đầu bị mất…
Là một người khóa hồn, Vô Diện dĩ nhiên không sợ mấy thứ như phim kinh dị, nhưng không chịu nổi cảnh tượng tên không đầu trong phim hologram lại đứng ngay trước mặt mình, cứ như đang đòi y trả lại thứ gì đó.
Màn hình phim quá đỗi máu me, khiến y không nhịn được mà rùng mình rít lên một hơi lạnh.
Bỗng có thứ gì đó bay đến đầu, y vô thức đưa tay đỡ lấy—suýt nữa hét lên thành tiếng.
Trong xe này tại sao lại có một cái đầu bay tới?!
Y đảo mắt nhìn quanh xe một vòng, không thấy yêu quái nào thiếu đầu cả, phía trước có nhóm đang đánh bài tán gẫu, giữa xe là người đang ăn vặt, ngủ gật, phía sau còn có mấy đứa đang đá bóng.
Tóm lại là… chẳng ai bị mất đầu hết. Vậy thì cái đầu này từ đâu mà ra?
Vì chưa thân với mọi người nên Vô Diện không tiện mở miệng hỏi. Gương mặt y dần trở nên mờ nhòe, ngũ quan như tan ra thành một làn khói xanh, rồi tản vào không khí.
Đó là kỹ năng “tầm hồn” của y—giúp nhìn xa, nghe rộng, trước đây thường dùng để tìm đồ thất lạc.
Cả xe không ai có biểu hiện gì lạ, cũng chẳng ai đang đi tìm đầu, chuyện này… đúng là có chút kỳ quái.
Làn khói xanh bay ra ngoài cửa sổ, giữa tiếng gió, y bắt được một đoạn cãi vã mơ hồ vang vọng lại:
“Kim Thạch Đầu! Mày không có trái tim! Trái tim mày chính là đá! Đợi ông đây tìm lại được cái đầu, mày chờ đó mà hối hận đi! Đến lúc mày khóc đến chết cũng không ai thèm chôn đâu!”
“Ông mày tên là Hà Kim Bảo! Mày tìm được cái đầu rồi hẵng nói! Tao không nói chuyện với mấy thằng không có não!”
Vô Diện lần theo tiếng mà nhìn, nhưng bên đó chẳng có ai cả, rất có thể là khu vực bị phong tỏa bằng kết giới, nhờ vào năng lực đặc biệt nên y mới nghe được đôi chút.
Có vẻ cái đầu này là của “người” bên ngoài đánh rơi. Nhưng vẫn thấy có gì đó sai sai… giọng nói thì ồm ồm đầy thô lỗ, vậy mà khuôn mặt… lại trắng trẻo mềm mại y như búp bê?
Cuộc cãi vã càng lúc càng căng thẳng, tên mất đầu kia dường như đang ở ranh giới phát điên, giọng nói lộ rõ sát khí:
“Mày thấy khó chịu vì tao không có đầu đúng không? Được lắm, để tao đi tìm một cái cho mày, tìm đến khi mày hài lòng thì thôi.”
Vô Diện thầm nghĩ: Không ổn rồi. Những yêu quái nói ra câu kiểu này thường là sắp nổi điên giết người.
Sau bụi cây rậm rạp, bỗng có một bóng người cao lớn hiện ra, trong tiết trời đông giá rét, hắn ta chỉ mặc một chiếc áo thun bó sát màu đen và quần jeans.
Hai tay đầy những vết thương đan chéo, vóc dáng rắn chắc. Nhưng—trên cổ hắn ta hoàn toàn trống trơn, chỉ có một vết sẹo to bằng miệng bát.
Từng cử động, từng hơi thở của người đàn ông không đầu đều toát lên một luồng sát khí bạo ngược. Dù không nhìn thấy mặt, Vô Diện vẫn có thể cảm nhận được sự hung hãn đó.
Y không còn thời gian để do dự, lập tức mở cửa sổ xe, ném luôn cái đầu trong tay ra ngoài.
Làn khói xanh cuốn lấy cái đầu, nhẹ nhàng bay đến đỉnh đầu của người đàn ông không đầu, như một con cò đang mang quà đến, trao trả cái đầu cho yêu quái kia.
“Đầu! Là cái đầu! Thạch Đầu, nhìn này, tao có đầu rồi! Mày không được dùng chuyện này để mắng tao nữa đâu nha!” Hắn ta gắn cái đầu vào cổ, phấn khởi như một đứa trẻ, rồi trong chớp mắt biến mất ngay tại chỗ.
Vô Diện thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm nghĩ: Hôm nay chắc mình được cộng thêm một điểm công đức.
Xe dừng lại ven đường, tài xế lưỡng lự nói: “Cái địa chỉ… hình như là chỗ này.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng