Một nhóm người áo trắng phấp phới, cốt cách phi phàm, người nào người nấy đều có dung mạo xuất chúng, từ từ đáp xuống từ trên trời. Hai đám người đang cãi nhau ỏm tỏi bỗng chốc sững sờ, rồi vội vàng giấu cuốc ra sau lưng, không thể tin nổi mà thốt lên: “Đây… đây là tiên nhân ư?”
Một người khác ngơ ngác đáp: “Họ biết bay, lại còn mang theo kiếm, trông giống hệt như tượng thần trong miếu. Chắc là vậy rồi.”
Mấy năm nay, các thế gia lớn ra sức chiêu mộ đệ tử, người thường cũng bắt đầu tìm đường tu tiên hỏi đạo, vì vậy nên tu sĩ cũng không còn là chuyện hiếm thấy. Thế nhưng, những người vừa có thể ngự kiếm phi hành, lại vừa có dung mạo thoát tục như vậy thì quả là vô cùng hiếm gặp.
Thế là, cả đám người lập tức cung kính cúi đầu vái lạy.
Lục Vô Cữu chỉ thản nhiên bảo họ không cần đa lễ. Ngược lại, Liên Kiều thì nhiệt tình hơn nhiều, nàng đích thân đỡ mọi người đứng dậy.
Tuy nhiên, trên thực tế, ánh mắt mà đám người này dành cho Lục Vô Cữu rõ ràng là mang theo sự sùng kính nhiều hơn.
Dù vậy, bà lão kia lại tỏ ra đặc biệt nhiệt tình. Bà ta đứng bên cạnh Liên Kiều, run rẩy chỉ vào một người đàn bà tóc chải bóng loáng ở phía đối diện mà mắng: “Đồ bất hiếu nhà ngươi, ngay cả tiên nhân cũng không nhìn nổi mà phải xuống đây trừng trị ngươi, đúng là ông trời có mắt!”
Người đàn bà kia cũng chẳng phải dạng vừa, bộ dạng trời không sợ đất không sợ: “Ta khinh! Tiên nhân thật hay giả còn chưa biết được đâu. Vả lại, cho dù có là tiên nhân thật đi nữa, thì đến để trị tội ta hay là trị tội mấy người bị nguyền rủa các người thì còn chưa chắc đâu. Nếu không phải còn coi bà là mẹ chồng, thì ta sớm đã cho bà một gậy chết tươi rồi, chứ hơi đâu mà còn tử tế đuổi bà đi?”
Bà lão tức đến run cả người, rồi lại nhìn về phía một người đàn ông dáng vẻ nông dân vẫn im lặng nãy giờ trong đám người đối diện.
Người nông dân kia mấp máy môi, dường như định nói gì đó, nhưng đúng lúc này, người đàn bà trừng mắt một cái, ông ta liền lập tức rụt đầu lại.
Bà lão trong phút chốc tức đến mức lại bò dậy, chỉ thẳng vào mặt người đàn bà mà chửi: “Mụ đàn bà độc ác nhà ngươi, ngươi định trơ mắt nhìn ta đi vào chỗ chết đấy à, tất cả là do ngươi xúi giục con trai ta, ngươi xem ngươi đã ép nó đến mức không dám nói một lời nào rồi kìa!”
Lời này vừa thốt ra, xung quanh lập tức vang lên những tiếng bàn tán xôn xao.
“Ta xúi giục?” Gương mặt người đàn bà lúc đỏ lúc trắng, “Được thôi, ta không thèm quản nữa, bà tự mình hỏi xem không đón bà về nhà là chủ ý của ai!”
Nói rồi, bà ta véo mạnh chồng một cái, đẩy ông ta ra, đẩy thẳng đến trước mặt bà lão. Nhưng người chồng vừa bị đẩy ra, lại lập tức tự mình lùi lại.
Bà lão bước tới nắm lấy tay con trai: “Con ơi, mẹ là mẹ của con đây mà, con…”
Người con trai mặt mày rầu rĩ, nhưng lại không ngừng gạt tay bà ra, như thể đang né tránh thứ gì đó bẩn thỉu lắm.
“Mẹ ơi, ai bảo mẹ lại đến cái nơi đó, lại đụng phải thứ đó làm gì! Thứ đó… nó moi tim người đó! Mẹ xem mấy ngày nay nó đã giết bao nhiêu người rồi, bây giờ không chỉ giết người trong trấn này, mà ngay cả những người trốn ra ngoài cũng bị nó tìm đến tận cửa. Không phải con không muốn đón mẹ về, mà là con sợ thứ đó sẽ tìm đến tận nhà. Con sợ lắm mẹ ơi…”
Bà lão nghe vậy, trong phút chốc không nói nên lời.
Người đàn bà thấy cảnh này cuối cùng cũng nhếch mép cười lạnh: “Hiểu chưa, có phải là ta xúi giục không, rõ ràng là con trai bà không muốn gọi bà về. Nói đến bất hiếu, rốt cuộc ai mới là người bất hiếu?”
Bà lão run run môi: “Các người trách ta đi lung tung ư? Nhưng ta sớm tối đến đây là vì ai chứ, đồ không có lương tâm các người!”
Ánh mắt của mọi người lại đồng loạt đổ dồn về phía người con trai với vẻ trách móc.
Người con trai như thể có ngàn cân đè nặng trên đầu, cuối cùng không chịu nổi nữa mà “phịch” một tiếng quỳ xuống, rồi kéo tay bà lão tự vả vào mặt mình.
Tuy khóc, tuy lóc, nhưng người con trai đó từ đầu đến cuối vẫn không để mẹ mình bước qua cổng làng.
Thế là, hai phe lại bắt đầu cãi nhau.
Những người dân trong trấn đang mang theo tay nải thì nhao nhao chửi mắng người con trai không phải là người, chỉ vì sợ bị liên lụy mà đến cả mẹ già cũng không thèm quan tâm!
Còn những người dân làng khác ở bên ngoài cổng thì lại bênh vực người con trai, ai nấy đều cầm chắc cuốc trong tay, vẻ mặt đầy phòng bị.
You cannot copy content of this page
Bình luận