Danh sách chương

Trên lý thuyết, quý tộc thường sẽ khinh thường việc học cùng trường với thường dân. Họ có học viện quý tộc riêng. Nếu không muốn học đến học viện, thì có thể thuê gia sư riêng. Hơn nữa, việc một pháp sư trở thành gia sư trong một gia đình quý tộc là một điều rất vinh dự.

Nhưng ai bảo hiệu trưởng của Học viện Ma thuật Shiria quá xuất sắc chứ?

Dean Morrison là ma pháp sư cao cấp trẻ nhất ở Shiria và là người có nhiều khả năng trở thành đại ma pháp sư vĩ đại.

Đã hơn 500 năm ở lục địa Tây Nguyên không có một đại ma pháp sư nào, cho nên ông là một nhân vật rất được săn đón.

Chỉ là tính tình của Dean Morrison rất kỳ quái. Rõ ràng xuất thân từ một gia đình quý tộc lâu đời, nhưng ông ta lại không thích giao thiệp với giới quý tộc mà lại thiên vị dân thường.

Để kết giao với ông, các vị vua của các nước không chỉ tài trợ cho ông thành lập trường học mà còn tuyển chọn những học sinh xuất sắc từ những dòng dõi ưu tú đến học tập tại trường của ông. Kết quả là, Hiệu trưởng Morrison lại xây dựng học viện ở một thị trấn miền núi nhỏ bé hẻo lánh – Shiria.

Thành Shiria bị núi bao quanh, thành thị đổ nát hoang tàn. Nhiều hoàng tử, công chúa vừa đến cổng thành đã vội vã rút lui, quay ngựa chạy ngược trở về nước.

Sau đó, Hiệu trưởng Morrison bằng cách nào đó đã mời được một nhóm giáo viên tài năng, khiến Học viện Ma thuật Shiria càng trở nên hấp dẫn mặc dù nó nằm ở một vùng núi xa xôi.

Trên thực tế, nhiều quy định của trường thực sự có lợi cho dân thường. Ví dụ, sinh viên phải ở trong ký túc xá của học viện, không được phép qua đêm bên ngoài, và những người có thành tích xuất sắc có thể được giảm học phí, v.v.

Ngoài ra, mỗi ngày còn có lịch học nửa ngày để sinh viên dân thường có thời gian ra ngoài làm thêm kiếm tiền trang trải cuộc sống.

La Vi nghĩ đến triết lý giáo dục tiên tiến của trường cùng với câu nói “Bất kể địa vị xã hội của học sinh, đều có thể được nhập học.” Cô không khỏi thán phục vị hiệu trưởng này.

Ông xứng đáng được gọi là người khổng lồ(vĩ nhân) trong thời đại này.

Và các giáo viên của ngôi trường này, dù là Giáo sư Moses lạnh lùng nhưng ấm áp, Giáo sư Mike thông thái, Nữ Tử Tước Tobias bí ẩn, và Giáo sư Temple tốt bụng, tất cả họ đều là những người vĩ nhân của thời đại.

Những ngày đầu mùa đông rất ngắn đến nỗi ngay cả các loài chim cũng bắt đầu bay đi di cư.

Những cây sung cao lớn bị gió tây thổi bay tán lá vàng, những chiếc lá to bằng lòng bàn tay rụng xuống, để lộ một tổ chim trống rỗng giữa những cành cây.

Tòa nhà giảng dạy của Trường Pháp thuật Shiria không phải là một tòa nhà giảng dạy giống hiện đại, mà là một nhà thờ Gothic huyền ảo. Đứng bên ngoài lớp học và nhìn lên đỉnh tháp cao chót vót của nhà thờ, sẽ có cảm giác như mình đang bay lên mây giữa tòa nhà tráng lệ này.

Một bên nhà thờ có một con đường đá rộng và thẳng tắp. Hai bên đường là những cây cổ thụ trụi lá đứng hiên ngang. Chúng đã là hàng cây xanh ven đường phố của ngôi trường này hơn 40 năm nay.

Những chiếc lá khô rụng có hình dạng như chân vịt trải dài trên con đường đá, khi bước lên chúng, sẽ có cảm giác như đang bước trên những miếng khoai tây chiên.

La Vi nhặt một chiếc lá rụng, nhìn xuyên qua hình dạng giống chân vịt, cô dường như nhìn thấy cây ngô đồng to bằng ngón tay bên ngoài ngôi nhà thời thơ ấu của mình.

Đó là cây mà mẹ đã trồng cùng cô. Trên cây non chỉ có vài chiếc lá nhỏ và mềm, không to bằng chiếc lá này.

“Năm ngoái trồng cây ngô đồng, lá cây xanh tươi, cao và mát mẻ.”

Mẹ đã dạy cô đọc rất nhiều bài thơ về ngô đồng, nhưng khi còn nhỏ cô không hiểu được những từ ngữ hay cụm từ sâu xa, vì vậy cô chỉ thích những câu thơ đơn giản.

Cây ngô đồng là cây ở quê nhà cô. Dù lá rụng ở nơi đất khách quê người trông có vẻ giống cây ngô đồng, thì rốt cuộc chúng cũng không phải là cây ngô đồng.

Trời chuyển sang tối và bắt đầu mưa phùn vào ban đêm.

La Vi nằm trong chăn, bịt tai lại, tiếng ù ù bên tai vang lên không ngừng từ nửa đêm.

Chắc chắn đó không phải là tiếng ruồi vo ve, vì cô càng bịt chặt tai thì âm thanh phát ra càng lớn.

Cô đã trách nhầm Nicole. Hóa ra là do cô bị ù tai.

La Vi xuống giường, thắp đèn dầu, ôm đầu gối, lòng nặng trĩu.

Ảo giác thính giác là một bệnh lý thần kinh. Chẳng lẽ cô bị mắc bệnh tâm thần do căng thẳng quá mức không?

Tiếng ù ù trong tai ngày càng to lớn dần, dần dần, nghe như có ai đó đang nói lầm bầm, giọng nói không rõ ràng.

La Vi ngồi bất động gần như cả đêm, muốn ngủ nhưng không ngủ được. Khi trời gần sáng, tiếng lẩm bẩm cuối cùng cũng lớn dần.

“Vĩ đại…”

“Linh hồn… Thần linh ơi…”

“Xin ngài…”

La Vi nắm chặt chăn, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng.

Đây là giọng nói của một người đàn ông, và có vẻ như anh ta đang cầu nguyện với tà thần.

La Vi nín thở, tập trung lắng nghe.

“Làm ơn…Con…”

“Con muốn hiến tế linh hồn…giết chúng…”

Những lời cầu nguyện ngày càng rõ ràng hơn, và cuối cùng cô đã có thể nghe rõ.

“… Thần Chết và Thời Gian… Tôi là tín đồ của ngài, Ni–“

Âm thanh đột nhiên dừng lại.

Ni? Nicole sao ?

Tại sao nó lại dừng lại đột ngột?

La Vi xoa xoa tai, sau khi xác nhận mình thực sự không còn nghe thấy giọng nói kia, cô lại cảm thấy không thoải mái.

“Đong~~” Một tiếng chuông trầm vang lên từ xa.

Thì ra trời đã sáng.

La Vi mở đôi mắt còn ngái ngủ, hất chăn ra uể oải bước xuống giường.

Cô chưa từng có một giấc ngủ ngon nào trong hai tháng qua!

Cô nghĩ rằng việc không ngủ đủ giấc đã đủ tệ rồi, nhưng hóa ra có điều gì đó thực sự tồi tệ vẫn còn đang ẩn dấu.

Sau khi hoàn thành lớp chiêm tinh trong khi vẫn cố gắng nhịn cơn buồn ngủ, La Vi lại nhận được thêm một tin xấu nữa.

Hiệu trưởng Morrison ra thông báo cho toàn trường: mười hai Thánh kỵ sĩ đã nhận được lời sấm truyền và sẽ rời Thần điện để truyền bá giáo lý ở nhiều quốc gia khác nhau. Họ có thể sẽ đi qua Shiria trong hai ngày tới, vì vậy tất cả học sinh được yêu cầu mặc áo choàng ma pháp và chú ý đến ngoại hình.

“Tớ không muốn mặc áo choàng ma thuật mà trường phát. Áo choàng ma pháp của Shiria vừa đen vừa xấu, chỉ là một mảnh giẻ rách rẻ tiền. Nếu chị họ của tớ đang học ở Học viện Ma thuật Quý tộc Taslonte mà thấy, chắc chắn sẽ cười chết tớ mất!”

Jean vừa đi vừa phàn nàn, La Vi vừa nghe lời phàn nàn vừa nhớ lại lúc họ nhập học, nhà trường đúng là đã phát cho mỗi người một chiếc áo choàng đen có gắn huy hiệu trâm cài của Học viện Ma pháp Shiria.

Chiếc áo choàng ma thuật đó quả thực có chút xấu xí. Nó không hẳn là màu đen, mà là màu pha trộn giữa đen và xám. Nó được may bằng vải lanh thông thường, không có hoa văn, trông như một miếng giẻ lau phủ một lớp bụi than.

Chẳng trách đã lâu rồi không thấy ai mặc đồng phục kể từ khi nhập học. Hóa ra là vì oán niệm của họ đối với bộ đồng phục xấu xí.

Các giáo viên trong trường không bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục hàng ngày. Chắc họ cũng thấy áo choàng xấu!

Nhưng La Vi  không còn quan tâm đến đồng phục đẹp hay xấu nữa, cô chỉ lo những vị Thánh kỵ sĩ kia có thực sự đến Shiria hay không.

Athena đã từng dùng Thánh kỵ sĩ để đe dọa cô, nếu Thánh kỵ sĩ thực sự đến, cô ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội vạch trần cô.

La Vi liếc nhìn xung quanh và ngay lập tức nhìn thấy mái tóc vàng óng mượt mà trong đám đông.

Hôm nay Athena không đợi người hầu đi theo mà vội vã một mình bước ra ngoài. Không hiểu sao trông cô ta có vẻ hơi lo lắng.

“Này, Gladys kìa!”

La Vi đang thắc mắc thì Tần đột nhiên nắm lấy cánh tay cô và bước sang một bên hai bước.

Jean như một người phụ nữ trăng hoa, vẫn giữ cô bằng tay phải, nhưng lại vẫy tay trái về phía người phụ nữ khác: “Gladys, cô có muốn chơi với chúng tôi không?”

La Vi nhìn theo ánh mắt của cô ấy và thấy một cô gái có vẻ xinh đẹp.

Thật sự là một điều bất ngờ. Cô gái này có vẻ mặt u sầu, có mái tóc ngắn màu bạc trắng hiếm có và đôi mắt xanh nhạt như mặt hồ đóng băng.

Hết Chương 72: Lời cầu nguyện thì thầm bên tai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page