Danh sách chương

Mi mắt Cố Trường Khanh giật nhẹ.

Anh ta đoán chắc là mùi hương dính phải ở câu lạc bộ.

Thế là anh ta cười che giấu: “Sáng nay anh đến bệnh viện thay thuốc, chắc là dính phải mùi nước hoa của cô y tá nào đó.”

Hoắc Minh Châu không vui, vừa nghịch móng tay vừa hờn dỗi: “Cô y tá đó chắc trẻ đẹp lắm nhỉ! Lúc cô ta thay thuốc cho anh, chắc anh thích lắm.”

Cố Trường Khanh bật cười.

Anh ta véo má cô: “Chuyện này mà cũng ghen à?”

Hoắc Minh Châu yêu anh ta sâu đậm, vốn không thực sự nghi ngờ, chỉ cần anh dỗ dành một chút là cô lập tức quên ngay, tựa vào vai anh với vẻ mặt ngọt ngào.

Ông Hoắc đặt một quân cờ xuống, vừa nói: “Con gái con đứa phải giữ ý một chút!”

Làm cha mẹ, sao không hiểu con cái mình? Thiệu Đình đã từng nhắc nhở, nói Minh Châu quá thật thà, dễ bị Cố Trường Khanh nắm thóp.

Nhưng Hoắc Chấn Đông lại thấy con gái mình đơn thuần, tìm được một người biết tính toán như Cố Trường Khanh ngược lại là chuyện tốt.

Cố Trường Khanh dễ dàng cho qua chuyện, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Đúng lúc này, bà Hoắc mỉm cười đi tới: “Thiệu Đình không về thì chúng ta ăn trước, người giúp việc dọn món xong cả rồi.”

Hoắc Minh Châu kéo Cố Trường Khanh dậy, thân mật khoác tay anh.

Vợ chồng Hoắc Chấn Đông nhìn nhau cười.

Không khí trong phòng ăn rất tốt, Cố Trường Khanh lại khéo ăn nói nên rất được lòng nhà họ Hoắc.

Sau bữa cơm, Hoắc Minh Châu kéo anh lên phòng ngủ của mình trên tầng hai.

Cửa vừa đóng lại, cô đã chủ động hôn anh… muốn thân mật với anh.

Nhưng Cố Trường Khanh vừa bị thương, buổi sáng lại vừa mới… làm chuyện đó với người khác, sức đâu mà chiều chuộng cô? Vả lại, anh ta cũng chẳng có tâm trạng, nên chỉ hôn qua loa cho có lệ.

Anh ta dùng giọng khàn khàn trêu chọc cô: “Đợi vài hôm nữa nhé, hửm?”

Hoắc Minh Châu e thẹn.

Cô ôm chặt eo anh, hít hà mùi hương trên cơ thể anh: “Em chỉ muốn bắt anh đi tắm cho hết mùi nước hoa thôi, nhưng vì là của cô y tá nên em không thèm chấp.”

Ánh mắt Cố Trường Khanh thoáng trầm xuống.

Hai vị hôn phu hôn thê đang chợp mắt.

Dưới lầu có tiếng xe hơi vọng lên, chắc là Hoắc Thiệu Đình đã về. Cố Trường Khanh nhẹ nhàng gỡ tay vị hôn thê ra, bước đến ban công đứng nhìn.

Quả nhiên là Hoắc Thiệu Đình.

Buổi chiều nhiệt độ khá cao, anh ta đã cởi áo khoác ngoài, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi xanh đậm và quần tây. Anh ta đang cầm điện thoại nói chuyện, đứng ngay bên dưới chỗ Cố Trường Khanh.

“Ừm! Anh về nhà lớn một chuyến, khoảng năm giờ qua đón em!”

“Em cứ thu dọn hành lý trước đi.”

Toàn thân Cố Trường Khanh căng cứng. Anh ta biết người nói chuyện điện thoại với Hoắc Thiệu Đình chính là Ôn Mạn.

Ôn Mạn… sắp dọn đến ở chung với Hoắc Thiệu Đình?

Đúng lúc này, Hoắc Thiệu Đình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Trường Khanh. Hai người đàn ông, bốn mắt nhìn nhau.

Hoắc Thiệu Đình khẽ cười một tiếng.

Anh ta nói với người ở đầu dây bên kia bằng giọng vô cùng dịu dàng: “Không có gì, chỉ là thấy một người quen thôi! Cúp máy trước nhé… Đồ gì không mang theo được thì lát nữa mình mua trên đường đi.”

Nói xong, anh ta cúp máy.

Sắc mặt Cố Trường Khanh trở nên cực kỳ khó coi!

Lúc này, Hoắc Minh Châu cũng đã tỉnh, bước tới ôm eo anh đòi hôn, nhưng Cố Trường Khanh chẳng còn tâm trạng đâu nữa. “Anh hai về rồi, chúng ta xuống nhà đi.”

Hoắc Minh Châu dù đơn thuần đến mấy cũng nhận ra sự lạnh nhạt của anh, cô có chút hụt hẫng.

Cố Trường Khanh lại dỗ dành cô vài câu.

Lúc xuống lầu, Hoắc Minh Châu đã vui vẻ trở lại.

Hoắc Thiệu Đình đang ngồi trên sofa đọc tạp chí, Hoắc Minh Châu lao vào lòng anh: “Anh hai.”

Hoắc Thiệu Đình véo má cô: “Lớn tướng rồi còn quấn anh, cẩn thận Trường Khanh ghen đấy.”

“Anh ấy không dám đâu.” Hoắc Minh Châu ôm cánh tay anh, làm nũng: “Anh hai, lần trước không phải anh nói có mấy dự án sao, thay vì giao cho người ngoài, chi bằng giao cho người nhà mình làm đi.”

Hoắc Thiệu Đình ngước mắt nhìn Cố Trường Khanh, cười đầy ẩn ý: “Ba nói con gái lớn không giữ được trong nhà, quả không sai mà.”

“Anh hai…” Hoắc Minh Châu lại nũng nịu.

Hết Chương 48.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page