Danh sách chương

Ôn Mạn cũng cảm thấy chiếc váy dài này rất hợp với mình. Cô ngồi xuống, khéo léo khen thư ký Trương một câu: “Là do mắt nhìn của thư ký Trương tốt quá.”

Hoắc Thiệu Đình không nói xen vào.

Dì Lý, người giúp việc trong nhà, mang một phần bữa sáng kiểu Tây ra rồi ái ngại nói: “Tôi không biết cô Ôn sẽ đến! Hôm nay cô ăn tạm nhé, cô Ôn muốn ăn gì cứ nói với tôi, sáng mai tôi sẽ làm cho cô.”

Ôn Mạn thích bữa sáng kiểu Trung hơn, nhưng đây là nhà của Hoắc Thiệu Đình, dì giúp việc cũng là do anh thuê.

Cô không có lý do gì để sai bảo người ta.

Ôn Mạn mỉm cười dịu dàng: “Như thế này là tốt lắm rồi ạ.”

Dì Lý thở phào nhẹ nhõm: Xem ra là một người dễ tính. Bà xoa xoa tay, nhanh nhẹn vào bếp làm việc tiếp.

Hoắc Thiệu Đình gấp tờ báo lại.

Anh nhìn Ôn Mạn, cô đang cúi đầu uống sữa. Dù sao cũng là con gái nhà khá giả, dáng vẻ ăn uống rất từ tốn, không hề có cảm giác giả tạo.

Hoắc Thiệu Đình cảm thấy rất vừa mắt.

Anh sinh ra đã cao quý hơn người, sau khi trưởng thành lại được vô số phụ nữ theo đuổi vì ngoại hình và năng lực. Mắt nhìn của Hoắc Thiệu Đình rất cao và kén chọn. Kiểu “tiểu bạch hoa” ngây thơ không rành sự đời, có lẽ những người đàn ông khác sẽ thích giữ bên mình để thỏa mãn tâm lý, nhưng Hoắc Thiệu Đình thì không. Người phụ nữ có thể ở bên anh, trước hết phải xem độ tương hợp, và gia cảnh là một yếu tố rất quan trọng.

Ngoại hình và tính cách của Ôn Mạn, anh đều rất thích.

Thậm chí, còn bằng lòng chung sống với cô.

Ôn Mạn không hề biết những điều này. Uống xong nửa ly sữa, cô nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định báo cáo với anh: “Những công việc khác của em đều nghỉ cả rồi, chỉ còn lớp của Khương Sênh là chưa dừng. Tối mai em có buổi dạy cho cô bé.”

Hoắc Thiệu Đình không phản đối.

Anh thản nhiên hỏi: “Thích piano đến vậy sao? Tôi nghe cô đàn cũng khá hay, sao không học chuyên sâu hơn?” Với điều kiện gia đình của Ôn Mạn, không phải là không thể chu cấp nổi.

Ôn Mạn chỉ cười nhạt.

Thật ra cô đã từng nghĩ đến. Cô đã nhận được giấy báo nhập học của một học viện âm nhạc ở Anh, hành lý cũng đã sắp xếp xong xuôi, nhưng dì Nguyễn lại phản đối kịch liệt. Dì nói Ôn Mạn là đứa trẻ mà dì khó khăn lắm mới nuôi lớn được, dì không thể để cô bay đi mất.

Dì Nguyễn cả đời không có con, nên có một sự chiếm hữu rất lớn đối với Ôn Mạn.

Sau một tháng giằng co, Ôn Mạn đã ở lại thành phố B.

Thầy giáo của cô đã tiếc nuối nói: “Ôn Mạn, em là đứa trẻ có thiên phú nhất mà thầy từng gặp. Không ra nước ngoài học chuyên sâu mà lại chọn đi dạy thì thật quá đáng tiếc.”

Những chuyện này, Ôn Mạn cảm thấy không cần thiết phải kể cho Hoắc Thiệu Đình nghe, đây là cuộc đời của riêng cô.

Hoắc Thiệu Đình thấy sắc mặt cô không ổn, đang định nói gì đó thì điện thoại anh reo lên.

Là một tin nhắn từ bố anh.

[Thiệu Đình, chú Kiều của con đã có manh mối về đứa con gái thất lạc nhiều năm rồi. Đợi chú ấy từ nước ngoài về, con sắp xếp thời gian nhé.]

Bố Hoắc còn gửi kèm một tấm ảnh.

Là một sợi dây chuyền kim cương hồng.

Hoắc Thiệu Đình cảm thấy trông rất quen mắt, nhưng nhất thời không nhớ ra đã thấy ở đâu.

Đúng lúc đó, thư ký Trương gọi đến, anh liền thoát khỏi album ảnh.

Thư ký Trương làm việc rất hiệu quả, đã sắp xếp xong xuôi thủ tục bảo lãnh cho ông Ôn Bách Ngôn, chỉ chờ Hoắc Thiệu Đình đến ký tên.

Hoắc Thiệu Đình cúp máy.

Anh nói với Ôn Mạn: “Tôi đến trại tạm giam đây, cô về nhà chờ tin tôi. Hôm nay có lẽ sẽ được gặp người.”

Ôn Mạn rất cảm kích anh, khẽ nói lời cảm ơn.

Hoắc Thiệu Đình cầm áo khoác đứng dậy, phong thái lịch lãm. Ôn Mạn thay giày rồi tiễn anh xuống lầu.

Dưới lầu, một chiếc xe hơi hạng sang màu đen đã đỗ sẵn.

Thư ký Trương đang đứng bên cạnh xe chờ, thấy Ôn Mạn liền lịch sự gật đầu: “Cô Ôn.”

Ôn Mạn cũng gật đầu chào lại.

Hoắc Thiệu Đình mở cửa lên xe. Anh vốn có ngoại hình đẹp, cử chỉ phong thái lại thuộc hàng thượng thừa, nhìn thôi đã toát ra khí chất cao sang, quý phái.

Ôn Mạn bỗng nhớ lại lời anh nói.

[Ôn Mạn, giữa chúng ta, chưa chắc ai đã chiếm hời của ai đâu!]

Lúc này, cô hoàn toàn đồng ý với câu nói đó.

Cô đứng nhìn xe của Hoắc Thiệu Đình rời đi, đang định lên lầu thì điện thoại reo.

Là Cố Trường Khanh gọi đến.

Ôn Mạn suy nghĩ một chút rồi vẫn bắt máy. Cô chỉ khẽ nói vài từ: “Cố Trường Khanh, tôi đổi ý rồi.”

Hết Chương 45.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page