Miệng dì Nguyễn đẫm cả máu và nước mắt, dì ra sức giãy giụa!
“Ôn Mạn, con không được đi theo tên súc sinh này!”
“Con bảo dì phải ăn nói thế nào với bố con đây?”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, mấy người mặc đồng phục bước vào.
Dì Nguyễn ngây người ra, rồi dì điên cuồng gào lên: “Là tôi đã đâm Cố Trường Khanh, các người bắt tôi đi! Mau bắt tôi đi… Tôi nguyện ngồi tù! Ngồi tù cả đời cũng được! Đừng động đến Ôn Mạn… Cố Trường Khanh, tôi cầu xin anh đừng động đến nó!”
Dì Nguyễn ôm đầu quỳ sụp xuống đất.
Dì hận mình vô dụng, hận mình bốc đồng, càng hận bản thân đã dễ dàng bị Cố Trường Khanh kích động để rồi làm liên lụy đến Ôn Mạn.
Cảnh tượng này khiến những người mới đến không khỏi bất ngờ.
Họ nhìn về phía Cố Trường Khanh: “Cố tiên sinh, chuyện này là…”
Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nắm lấy tay Ôn Mạn, dùng sức kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Toàn thân Ôn Mạn vẫn đang run lên.
Hắn có chút không vui, cô sợ hắn đến thế sao?
Nhưng Ôn Mạn đã xuống nước, hắn tự nhiên cũng phải cho cô một chút ngọt ngào. Thế là Cố Trường Khanh lấy khăn giấy đè lên bụng, thản nhiên nói: “Vừa rồi hơi hỗn loạn, có lẽ tôi đã vô ý tự làm mình bị thương. Nhưng công ty chúng tôi có camera giám sát, tuy có chút trục trặc nhưng hai ngày nữa là sửa xong, đến lúc đó tôi sẽ cung cấp video đầy đủ.”
Những người tới làm việc cũng ngầm hiểu đây chỉ là chuyện lằng nhằng tình cảm mà thôi.
Họ hỏi qua loa vài câu rồi nhanh chóng rời đi.
Ôn Mạn vẫn không ngừng run rẩy. Cô biết dì Nguyễn chỉ tạm thời không sao, đoạn video giám sát nằm trong tay Cố Trường Khanh, hắn có thể kiện dì bất cứ lúc nào!
Bên trong văn phòng rộng lớn, không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
Sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch như tờ giấy, hắn nghiêng đầu dặn dò thư ký chuẩn bị xe, sau đó lại khẽ siết lấy cằm Ôn Mạn: “Tối mai đến biệt thự của tôi, hửm?”
Ánh mắt Ôn Mạn đờ đẫn.
Cố Trường Khanh nhếch môi: “Đến lúc đó, em đàn piano cho tôi nghe!”
Ôn Mạn không đáp lại, nhưng Cố Trường Khanh không quan tâm. Hắn chỉ cần cô ở bên cạnh là đủ rồi! Hắn tin rằng chỉ cần một thời gian ngắn, cô sẽ lại ngoan ngoãn nghe lời như trước kia.
Còn mối quan hệ mập mờ không nên có với Hắc Thiệu Đình kia, tốt nhất cô nên quên đi!
Cố Trường Khanh bị thương khá nặng, thư ký và trợ lý xúm lại vội vã đưa hắn rời đi.
…
Ôn Mạn dìu dì Nguyễn về nhà.
Dì Nguyễn vẫn còn thất thần. Ôn Mạn nhẹ nhàng nói: “Dì Nguyễn đi tắm đi, con nấu chút gì đó ăn.”
Lời vừa dứt, cánh tay cô đã bị nắm chặt.
Giọng dì Nguyễn đầy nghiêm khắc: “Ôn Mạn, dì không cho phép con đi gặp tên súc sinh đó!”
Ôn Mạn cụp mắt xuống.
Không đi… cô còn có thể làm gì khác? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bố chịu tội, nhìn dì Nguyễn đi tù sao?
Không, cô, Ôn Mạn, đã không còn đường lui nữa rồi!
Ôn Mạn không định nói sự thật cho dì Nguyễn. Cô chuẩn bị giải quyết xong mọi chuyện, thu xếp cho hai người lớn rời đi, và sau đó… sẽ là chuyện giữa cô và Cố Trường Khanh!
— Cố Trường Khanh, là anh đã ép tôi đến bước đường này!
Ôn Mạn nói dối dì Nguyễn rằng cô sẽ tìm luật sư Khương nghĩ cách, nếu không được nữa sẽ xem thử Bạch Vi có thể giúp gì không. Có lời đảm bảo của cô, dì Nguyễn mới tạm thời yên tâm phần nào.
Tại một bệnh viện tư nhân ở thành phố B.
Cố Trường Khanh sau khi xử lý vết thương xong thì vào phòng bệnh. Hắn đã thay một bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, trên eo quấn mấy vòng gạc trắng.
Dù vậy, hắn vẫn đang cùng trợ lý thảo luận công việc.
Hoắc Minh Châu đến.
Cô mắt hoe đỏ: “Cố Trường Khanh, là ai đã làm anh bị thương?”
Cố Trường Khanh không thể nào nói là do mình tự dàn cảnh bị thương, càng không muốn để Hoắc Minh Châu nghe thấy cái tên Ôn Mạn. Hắn bịa ra một lý do, quả nhiên Hoắc Minh Châu tin ngay không chút nghi ngờ, lại còn đau lòng hết mực.
Sự lo lắng trong mắt cô là thật lòng. Cố Trường Khanh nhìn cô, nhưng trong đầu lại nghĩ đến Ôn Mạn.
Trước đây, Ôn Mạn cũng đã từng yêu hắn nồng nhiệt như vậy. Nhưng hôm nay hắn bị thương nặng thế này, cô không hề lo lắng cho hắn, càng không rơi một giọt nước mắt nào.
You cannot copy content of this page
Bình luận