Danh sách chương

Ôn Mạn mất việc, nhưng cô không muốn để dì Nguyễn lo lắng nên tạm thời chưa nói.

Cô một mình ngồi trên ghế đá trong công viên, lặng lẽ thẫn thờ.

Nắng rất đẹp, nhưng Ôn Mạn lại cảm thấy lạnh lẽo.

Cô tính toán lại tài chính trong nhà, sắp tới lại phải trả một khoản phí lớn cho văn phòng luật sư Khương Minh, bên cạnh đó còn phải lo lót cho bố, số tiền còn lại trong nhà chẳng còn bao nhiêu.

Ôn Mạn nhẹ nhàng kéo ra từ cổ một sợi dây chuyền mảnh, trên đó có đính một viên kim cương màu hồng nhạt.

Ôn Mạn khẽ vuốt ve nó rất lâu, cuối cùng vẫn cắn răng tìm đến một tiệm cầm đồ. Người quản lý xem xét hồi lâu rồi ra giá: “Cầm tạm thì chỉ được 60 ngàn, nhưng nếu bán đứt thì sẽ được giá hơn, 200 ngàn, cô thấy sao?”

Viên kim cương hồng đó trị giá ít nhất 500 ngàn, nhưng Ôn Mạn không thể để tâm đến chuyện đó nữa.

Cô cần tiền!

Ôn Mạn cười khổ sở: “Bán đứt đi!”

Cô nhận tấm séc 200 ngàn, gom góp thêm tiền trong nhà rồi đến văn phòng luật sư Khương Minh để nộp phí.

Lúc ra về, vừa hay điện thoại của Bạch Vi gọi tới.

Bạch Vi đã nghe người khác nói về chuyện Ôn Mạn mất việc, cô nói: “Đang ở đâu đấy, qua đây tớ mời cậu ăn cơm.”

Ôn Mạn không tiện về nhà nên đã đồng ý.

Bạch Vi mời cô ăn lẩu. Trong nhà hàng nóng hổi nghi ngút khói, Bạch Vi vừa nhúng những cuộn thịt vào nồi lẩu cay nồng, vừa tức giận chửi bới: “Con tiện nhân Đinh Tranh đó, hồi đại học tớ nhìn nó đã không vừa mắt rồi! Cứ hễ là đàn ông thành đạt có chút nhan sắc là nó lại sáp vào. Hồi cậu với Cố Trường Khanh còn quen nhau, nó cũng bóng gió trong tối ngoài sáng gạ gẫm mấy lần rồi.”

Ôn Mạn sững người một lúc rồi cười nhạt: “Giờ thì cô ta được toại nguyện rồi còn gì.”

Cô kể lại những lời Đinh Tranh đã nói cho Bạch Vi nghe.

Bạch Vi nghe mà ngây người, lúc hoàn hồn lại không khỏi chửi một tiếng: “Mẹ kiếp! Nó cũng giỏi thật, Cố Trường Khanh cũng tiện thật! Hai đứa tra nam tiện nữ này đúng là một cặp trời sinh.”

Sợ Ôn Mạn không vui, cô lại dỗ dành: “Cậu đừng để trong lòng nhé! Dù sao thì Cố Trường Khanh bây giờ cũng là người của Hoắc Minh Châu rồi, anh ta có bẩn thỉu dơ dáy cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta.”

Ôn Mạn đột nhiên nhớ lại lời Hoắc Thiệu Đình từng nói, Hoắc Minh Châu đã vì Cố Trường Khanh mà tự sát… Mấy chuyện lăng nhăng này của Cố Trường Khanh, Hoắc Thiệu Đình chưa chắc đã không biết, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi!

Thấy cô thất thần, Bạch Vi huých nhẹ: “Không được vì thằng khốn đó mà đau lòng.”

Ôn Mạn lắc đầu: “Không đâu.”

Bạch Vi thở dài một tiếng: “Cũng phải! So với đàn ông chó má thì tiền bạc quan trọng hơn.”

Cô lo Ôn Mạn không đủ tiền, lại rút ra một chiếc thẻ ngân hàng… Ôn Mạn từ chối, cô khẽ nói: “Tạm thời tớ chưa cần dùng đến.”

Bạch Vi không tin.

Ôn Mạn gắp một miếng thịt đặt vào bát của bạn, nhỏ giọng nói: “Tớ bán sợi dây chuyền rồi.”

Bạch Vi ngây ra.

Một lúc lâu sau cô mới run giọng nói: “Cái con bé ngốc này, sao không bàn với tớ một tiếng? Đó là thứ duy nhất dì để lại cho cậu, từ nhỏ cậu đã không bao giờ rời thân.”

Ôn Mạn vỗ vỗ tay bạn, đang định an ủi thì chiếc điện thoại trên bàn reo lên.

Là quản lý nhà hàng nơi cô làm thêm gọi tới.

Ôn Mạn nghe máy, sau vài câu, cô từ từ đặt điện thoại xuống, nói với Bạch Vi: “Tớ bị nhà hàng cho nghỉ việc rồi.”

Bạch Vi tức điên lên.

Cô nói: “Lại là Cố Trường Khanh làm chứ gì! Sao hắn cứ âm hồn không tan thế nhỉ? Ôn Mạn, đi, chúng ta đi tìm hắn, tớ phải đòi lại công bằng cho cậu! Thằng tiện nhân này lừa gạt cậu bốn năm tình cảm thì thôi đi, bây giờ còn muốn bức người ta đến chết hay sao?”

Ôn Mạn kéo Bạch Vi lại.

Cô cầu xin Bạch Vi đừng đi, vì Ôn Mạn biết Cố Trường Khanh làm tất cả những chuyện này chính là để ép cô, để cô phải thỏa hiệp làm người phụ nữ bên ngoài của hắn!

Bạch Vi nghe mà tức đến phát khóc: “Sao Cố Trường Khanh có thể đối xử với cậu như vậy! Hắn không chỉ đính hôn mà còn qua lại với con tiện nhân Đinh Tranh kia! Anh ta bẩn đến chết đi được, sao còn dám muốn cậu quay về bên cạnh hắn?”

Hết Chương 32.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page