Danh sách chương

Giám đốc Lê vừa tức vừa tiếc.

Bà thở hắt ra một hơi: “Cô có biết rời khỏi trung tâm âm nhạc nghĩa là gì không? Cô có biết mình đang nắm trong tay bao nhiêu học viên chất lượng, khiến bao nhiêu người phải ghen tị không?”

Ôn Mạn biết!

Nhưng cô có thể làm gì được chứ? Cô chỉ có thể nén nghẹn ngào mà xin lỗi người tiền bối đã nâng đỡ mình.

Giám đốc Lê bực bội vô cùng.

Bà châm một điếu thuốc nữ thanh mảnh, hút được nửa điếu rồi ngước mắt lên nói: “Ôn Mạn, có phải cô đã đắc tội với ai rồi không?”

Ôn Mạn nặng nề gật đầu.

Cô biết chỉ dựa vào một mình Đinh Tranh thì không thể gây ra sóng gió lớn như vậy, trong chuyện này chắc chắn có bàn tay của Cố Trường Khanh! Cô thật sự muốn biết, để đối phó với cô, Cố Trường Khanh còn có thể dùng đến bao nhiêu thủ đoạn nữa?

Giám đốc Lê dụi tắt điếu thuốc, bà vẫn cảm thấy tiếc nuối: “Để xoa dịu các bậc phụ huynh đó, Ôn Mạn, cô chỉ có thể tạm thời rời khỏi trung tâm. Sau này nếu có cơ hội… chị sẽ tìm cách đưa cô về.”

Nói là vậy, nhưng cả hai đều biết, sau cơn sóng gió này, Ôn Mạn muốn đứng vững lại trong ngành, nào có dễ dàng gì?

Ôn Mạn bước ra khỏi văn phòng giám đốc Lê, sắc mặt trắng bệch!

Lúc thu dọn đồ đạc, các đồng nghiệp khác đều tỏ ra thông cảm, chỉ có Đinh Tranh là nói giọng mỉa mai, khó nghe: “Ôn Mạn, cô cũng nên biết quy tắc của chỗ chúng ta chứ! Đừng có cậy mình là người được giám đốc Lê ưu ái mà biết luật phạm luật. Giờ thì hay rồi… danh tiếng trong ngành cũng thối nát! Sau này còn ai dám mời cô dạy dương cầm nữa?”

Ôn Mạn hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Cô và Cố Trường Khanh hợp tác với nhau, đúng không? Đinh Tranh, cô hợp tác với loại người như Cố Trường Khanh, cô không sợ cuối cùng sẽ bị ăn sạch đến không còn mảnh da à?”

Đinh Tranh ghé sát lại gần cô, cười nhạo.

Ả ta hạ thấp giọng: “Ôn Mạn, cô nghĩ tôi là cô chắc? Nói cho cô biết… chuyện cô không biết còn nhiều lắm! Ngay từ khi cô và Cố Trường Khanh còn qua lại, tôi và anh ta đã hẹn hò riêng rồi, hiểu ý chứ?”

Đinh Tranh gằn từng chữ một: “Tôi – và – anh – ta – đã – làm – rồi!”

Ôn Mạn nghe xong chỉ cảm thấy một trận buồn nôn!

Cô ghê tởm Cố Trường Khanh đến tột cùng, vậy mà Đinh Tranh trước mặt vẫn còn vênh váo đắc ý. Ôn Mạn lạnh mặt nói: “Vậy thì chúc mừng cô!”

Cô ôm thùng giấy định rời đi thì Đinh Tranh giật mạnh lấy tay cô.

Ả ta không cho Ôn Mạn đi!

Phản ứng của Ôn Mạn chưa đủ! Hoàn toàn chưa đủ!

Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà Ôn Mạn sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, có trong tay mọi thứ —

Sự coi trọng của giám đốc Lê! Thân phận bạn gái của Cố Trường Khanh!

Còn ả, Đinh Tranh, đã nỗ lực bấy lâu nay nhưng vẫn luôn ở dưới cơ Ôn Mạn. Là ả không bằng Ôn Mạn sao? Không, là vì xuất thân của ả không tốt, ả đến từ một thành phố nhỏ, ít nhiều gì cũng bị người khác xem thường!

Bây giờ, cuối cùng ả cũng đã đạp Ôn Mạn dưới chân mình!

Đinh Tranh đắc ý nói: “Biết tại sao Cố Trường Khanh không động vào cô không? Bởi vì cô đấy, Ôn Mạn, lúc nào cũng ra vẻ thanh cao, cứng đờ như khúc gỗ, đàn ông nhìn vào đã mất hết hứng thú.”

Ôn Mạn cụp mắt cười lạnh: “Vậy tôi chúc cô và Cố Trường Khanh thiên trường địa cửu!”

Nói xong, cô dùng sức đẩy Đinh Tranh ra, nhanh chân rời đi.

Đinh Tranh tức đến xanh mặt! Nhưng ngay sau đó lại đắc ý trở lại: Ôn Mạn bây giờ không còn gia thế, không còn sự nghiệp, chẳng khác nào chó mất chủ, còn có gì đáng để ả ghen tị nữa đâu?

Đinh Tranh vui vẻ ngồi xuống, gửi đi một tin nhắn WeChat.

[Em mua một bộ đồ ngủ lụa tơ tằm màu đen rồi, anh qua đây… em mặc cho anh xem nhé?]

Tin nhắn gửi đi khoảng hai tiếng sau người đàn ông mới trả lời, cũng rất lạnh nhạt.

[Dạo này rất bận! Không có chuyện gì thì đừng nhắn tin cho tôi!]

Đinh Tranh có chút tủi thân, nhưng lại xen lẫn ngọt ngào… Ả tin chắc rằng mình có thể nắm chắc Cố Trường Khanh, anh ta đối với cô tiểu thư Hoắc Minh Châu kia chẳng qua chỉ là lợi dụng, chỉ có ả, Đinh Tranh này, mới có thể giữ được trái tim anh ta.

Hết Chương 31.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page