Ôn Mạn cảm thấy tim mình khẽ rung động.
Những ngón tay thon dài của cô khẽ lướt trên màn hình điện thoại, do dự mãi rồi vẫn không trả lời ngay, mà đợi nửa tiếng sau mới gửi đi.
[Xin lỗi luật sư Hoắc, lúc nãy tôi ngủ thiếp đi rồi.]
Ở phía bên kia, Hoắc Thiệu Đình đang cầm ly rượu, nhìn thấy tin nhắn của Ôn Mạn thì khẽ cười.
— Sự kiêu kỳ của cô giáo Ôn, có chút đáng yêu.
Anh không trả lời lại, chỉ chậm rãi nhấp từng ngụm rượu vang trong ly.
Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Thiệu Đình không xuất hiện, nhưng thỉnh thoảng sẽ gửi cho Ôn Mạn một tin nhắn WeChat. Đôi khi là một tấm ảnh, đôi khi là một hai câu nói, câu chữ có vẻ lười biếng nhưng lại toát lên mùi vị đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Mạn không phải lần nào cũng trả lời.
Nhưng sự mập mờ giữa họ, cả hai đều tự hiểu rõ trong lòng.
Sáng sớm hôm đó, trên đường đi làm, Ôn Mạn nhận được điện thoại của Hoắc Thiệu Đình.
Cô do dự một chút rồi bắt máy: “Luật sư Hoắc?”
Hoắc Thiệu Đình đang ngồi trong xe, trên đùi đặt một tập tài liệu, đó chính là hồ sơ vụ án của Ôn Bách Ngôn.
Anh nhớ lại tối qua lúc lấy nó từ luật sư Khương, luật sư Khương đã cười đầy ẩn ý và nói: “Thiệu Đình, sao cậu lại đổi ý thế? Vì cô giáo Ôn à? Tôi thấy cô giáo Ôn rất được, Khương Nhuệ nhà tôi thích cô ấy lắm…”
Lúc đó Hoắc Thiệu Đình chỉ cười nhạt, bảo luật sư Khương đừng nói với Ôn Mạn vội.
Anh nói anh cần phải suy nghĩ thêm.
Lúc này, Hoắc Thiệu Đình khẽ lật giở tập tài liệu, nói với Ôn Mạn ở đầu dây bên kia: “Tôi sắp phải đi công tác một tuần! Đợi khi về… chúng ta gặp nhau một chuyến nhé! Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Ôn Mạn không đoán ra được, nhưng trong lòng cô biết rằng giữ mối quan hệ tốt với Hoắc Thiệu Đình thì không có hại.
Cô khẽ nói “Vâng”.
Trái tim Hoắc Thiệu Đình bỗng nhiên mềm đi, anh hạ thấp giọng, thì thầm như một người tình: “Sao lại ngoan ngoãn mềm mỏng thế này? Có biết như vậy sẽ bị đàn ông bắt nạt không?”
Mặt Ôn Mạn đỏ bừng, hồi lâu không nói nên lời.
Hoắc Thiệu Đình cười cười, tha cho cô.
Cúp điện thoại, anh lại cầm tập tài liệu lên xem một lúc lâu… Đưa ra quyết định này không hoàn toàn là một cuộc giao dịch, trong đó còn xen lẫn sự thương cảm dành cho Ôn Mạn. Anh nghĩ, cứ coi như đây là sự bù đắp cho cô vậy.
Bên này, Ôn Mạn đặt điện thoại xuống, cô đoán già đoán non về chuyện mà Hoắc Thiệu Đình muốn nói với mình sau một tuần nữa.
Cô mải mê suy nghĩ, suýt chút nữa thì đi quá trạm.
Vội vã chạy đến trung tâm âm nhạc, lúc quẹt thẻ chấm công, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô đều có chút khác lạ.
Ôn Mạn không hiểu tại sao, cuối cùng một đồng nghiệp có quan hệ khá tốt với cô mới lén nói cho cô biết: “Ôn Mạn, chuyện cậu làm thêm bên ngoài đã bị giám đốc biết rồi, lát nữa chắc sẽ gọi cậu lên nói chuyện đấy!… Tớ nghe nói là Đinh Tranh đã mách lẻo. Cậu và cô ta vào đây cùng lúc, cậu lại dạy giỏi, học viên chất lượng đều chạy sang chỗ cậu, cô ta đã khó chịu từ lâu rồi, lần này cuối cùng cũng chộp được cơ hội.”
Ôn Mạn sững người.
Người đồng nghiệp lại nói nhỏ thêm nhiều điều, đại loại như hoàn cảnh của cô bây giờ khó khăn, mọi người đều có thể thông cảm.
Lúc này, trợ lý của giám đốc Lê đi tới, lịch sự mời Ôn Mạn qua phòng.
Ôn Mạn đi theo cô ấy lên phòng giám đốc ở tầng hai, trợ lý gõ cửa: “Giám đốc Lê, cô giáo Ôn đến rồi ạ.”
“Vào đi.” Một giọng nữ vang lên.
Ôn Mạn mở cửa bước vào.
Giám đốc Lê là một phụ nữ ngoài bốn mươi, thông minh và tài giỏi. Lúc này bà đang ngồi sau bàn làm việc cúi đầu xem tài liệu. Thấy Ôn Mạn vào, bà ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Ôn Mạn định giải thích, nhưng giám đốc Lê đã giơ tay ra hiệu cắt ngang: “Đúng là Đinh Tranh đã mách lẻo với tôi, nhưng tôi vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, vì tôi biết nhà cô có khó khăn! Nhưng Ôn Mạn à, từ hôm qua đã có rất nhiều phụ huynh biết tin cô đi làm thêm bên ngoài, làn sóng yêu cầu đổi giáo viên cho con họ rất lớn, một ngày tôi nhận được mấy chục cuộc điện thoại!… Cô cũng biết đấy, những đứa trẻ học đàn ở trung tâm chúng ta, gia thế không giàu thì cũng sang, đừng nói là tôi, ngay cả Tổng giám đốc Vương cũng không đắc tội nổi với họ đâu.”
Bà đã nói đến mức này, Ôn Mạn đương nhiên hiểu.
Cô không muốn làm khó vị giám đốc vốn luôn quan tâm mình, càng không thể mặt dày ở lại. Ôn Mạn nhẹ nhàng tháo bảng tên nhân viên đặt lên bàn, khẽ nói: “Cảm ơn chị đã chăm sóc em mấy năm qua.”
You cannot copy content of this page
Bình luận