Danh sách chương

Cố Trường Khanh vẫn chưa rời đi ngay.

Lúc Ôn Mạn bị Hoắc Thiệu Đình ghì xuống giường bệnh mà hôn, anh đang đứng ngay bên ngoài.

Cố Trường Khanh biết rõ, dáng vẻ của Ôn Mạn khi hôn mềm mại và ngọt ngào đến nhường nào. Cả người anh căng cứng vì tức giận, tựa như một dây cung đã giương hết cỡ, có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.

Cuối cùng… khi Ôn Mạn không chịu nổi nữa mà bật ra những tiếng rên khe khẽ, Cố Trường Khanh không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, vung nắm đấm thẳng vào bức tường đối diện.

Máu tươi tóe ra.

Lòng bàn tay Cố Trường Khanh đầm đìa máu.

Nhưng anh dường như chẳng biết đau là gì, vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ có sắc mặt là sa sầm xuống.

Có một khoảnh khắc, Cố Trường Khanh chỉ muốn xông vào phòng bệnh, bắt Ôn Mạn đi ngay trước mặt Hoắc Thiệu Đình. Nhưng anh càng hiểu rõ hơn, chỉ cần anh bước vào một bước, hôn ước giữa anh và Hoắc Minh Châu sẽ lập tức bị hủy bỏ.

Những gì anh đã phải gầy dựng bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói trong chốc lát!

Cố Trường Khanh đột ngột quay đi, lái xe đến một khu chung cư đã có phần cũ kỹ.

Anh từng sống ở đây hai năm, bảo vệ vẫn còn nhớ anh, thấy xe anh lái vào liền nhiệt tình chào hỏi: “Cậu Cố về rồi đấy à!”

Cố Trường Khanh gật đầu, mặt không chút cảm xúc.

Anh lên lầu, mở cửa một căn phòng. Căn hộ rộng chừng tám mươi mét vuông này chứa đựng toàn bộ hồi ức giữa anh và Ôn Mạn.

Khi ấy, nhà họ Cố đứng trước bờ vực phá sản, cả gia đình phải chen chúc trong căn nhà cũ này. Đừng nói đến cuộc sống xa hoa, ngay cả bữa ăn hàng ngày, bà Cố vốn cao quý cũng phải đích thân ra chợ mặc cả mua mớ rau dập nát giá rẻ…

Khoảng thời gian đó, cuộc sống vô cùng túng thiếu.

Ôn Mạn vì muốn giữ thể diện cho anh nên thường xuyên qua nấu cơm, âm thầm giúp đỡ tiền bạc.

Cô đúng là một con ngốc!

Cô cứ ngỡ Cố Trường Khanh này yêu cô, nhưng từ đầu đến cuối, anh cũng chỉ đang lợi dụng cô mà thôi.

Ôn Mạn chưa bao giờ hiểu rõ thứ tự mọi chuyện!

Đến tận bây giờ, Ôn Mạn vẫn nghĩ Ôn Bách Ngôn bị cô liên lụy. Cô nào biết rằng, mấy năm trước, Ôn Bách Ngôn đã là con tốt thí mà Cố Trường Khanh này chọn sẵn, còn cô, Ôn Mạn, chẳng qua chỉ là công cụ để anh có được lòng tin của ông ta mà thôi.

Món công cụ này quá ngốc nghếch, đến cuối cùng, Cố Trường Khanh lại không nỡ buông tay.

Ha! Dù cho công thành danh toại, anh biết đi đâu để tìm một người con gái ngốc nghếch, yêu anh đơn thuần đến vậy nữa?

Anh muốn giữ cô lại, giữ cô ở bên mình!

Để cô nấu cơm cho anh, xoa trán cho anh mỗi khi mệt mỏi, và có lẽ… anh sẽ cho phép cô sinh cho anh một đứa con!

Dù cho việc tìm người khác thay thế Ôn Bách Ngôn sẽ phiền phức hơn một chút!

Cố Trường Khanh bước ra ban công, rút một điếu thuốc ra chầm chậm hút. Hút hết khoảng bốn, năm điếu, anh mới gọi cho thư ký.

“Bên Ôn Bách Ngôn có động tĩnh gì không? Vẫn là luật sư Khương đại diện vụ kiện à?”

Thư ký đáp phải.

Cố Trường Khanh lạnh lùng ra lệnh vài câu.

Thư ký thất kinh.

Cô đã theo Cố Trường Khanh một thời gian dài, biết rõ mối quan hệ giữa anh và Ôn Mạn, lúc này không kìm được mà nói giúp cho cô: “Cố tổng, bên cô Ôn… dẫu sao thì…”

Giọng Cố Trường Khanh lạnh lùng tàn nhẫn: “Cứ làm theo lời tôi! Gọn gàng một chút.”

Thư ký im lặng một lát rồi đáp “Vâng”.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Minh Châu gọi tới. Cố Trường Khanh đang phiền lòng nên không muốn nghe máy, nhưng Hoắc Minh Châu lại gọi liên tiếp mấy cuộc, cuối cùng anh vẫn phải bắt máy.

“Cố Trường Khanh, anh đi đâu thế?”

“Tay em đau quá, anh qua bôi thuốc cho em được không?”

“Ngày mai bố mẹ em qua đây, chắc là để bàn chuyện cưới xin, anh bảo bác gái qua luôn nhé.”

Trong đầu Cố Trường Khanh lúc này toàn là hình ảnh Ôn Mạn bị Hoắc Thiệu Đình hôn đến mức mềm nhũn như một chú mèo con. Toàn thân anh có chút tê dại, Hoắc Minh Châu lại thúc giục dồn dập, anh đành đáp một câu: “Anh biết rồi.”

Cúp điện thoại, anh nghĩ, cứ vậy đi!

Đàn ông một khi đã có quyền thế, muốn gì mà chẳng được? Dù cho hai mươi năm nữa trôi qua, anh cũng sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Hết Chương 25.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page